Không chỉ tự tin hơn bác sĩ Dương, đồng thời còn biểu hiện thực lực của người này tốt hơn nhiều so anh ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Uyển Doanh phát hiện vị giáo sư Phó trước mặt đã kiểm tra xong thân thể bệnh nhân, quay người lại, ánh mắt khóa chặt trên người cô. Chẳng lẽ đối phương vừa nghe thấy cô cùng bạn học nói thầm. Lập tức, Tạ Uyển Doanh cùng Triệu Điềm Vĩ ngậm miệng lại.
"Tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng CT." Bác sĩ Dương cảm thấy chỉ có y tá cùng bệnh nhân đi thì không mấy yên tâm, quyết định cùng y tá đưa người bệnh đến phòng CT.
Bệnh nhân được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu, những người khác cũng tùy ý rời đi.
Triệu Điềm Vĩ xoay người muốn rời đi với bác sĩ Kim, nhận thấy Tạ Uyển Doanh không hề di chuyển, quay đầu lại hỏi:
"Doanh Doanh, cậu không đi à?"
Tạ Uyển Doanh có chút khẩn trương, là sự khẩn trương mà trước đây chưa hề có. Sau khi tái sinh, ngay cả kiểm tra cô cũng không sợ, mới vừa rồi còn một mình giúp đỡ bệnh nhân ở trên đường cũng không thấy làm sao. Nhưng hiện giờ đã đổ đầy mồ hôi.
Vốn tưởng rằng mình nói chuyện riêng nên bị giáo sư nhìn chăm chú, không ngờ hình như không phải.
Thầy Phó phía đối diện cứ nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như dao giải phẫu, cảm giác như đại bàng nắm lấy được sơ hở của gà con vậy.
"Sao thế?" Bác sĩ Kim nghe thấy tiếng của Triệu Điềm Vĩ thì quay đầu lại, vừa nhìn cũng phát hiện bầu không khí không thích hợp.
Bác sĩ Lâm cũng dừng bước, và là người đầu tiên phát hiện ra điểm không đúng của Phó Hân Hằng.
Từng người xung quanh càng nhìn càng thêm rõ ràng: Phó Hân Hằng đứng ở nơi đó, nheo mắt nhìn chăm chú lên Tạ Uyển Doanh.
Bác sĩ Kim cùng bác sĩ Lâm lo lắng trao đổi ánh mắt: Không phải cái người máy này tỉnh ngộ rồi đó chứ, cảm thấy trước đấy thực tập sinh cấp cứu ở hiện trường không đúng nên giờ đổi ý muốn mắng người?
Triệu Điềm Vĩ hít sâu, nhìn Tạ Uyển Doanh lo đến độ tim cũng đập bay lên luôn rồi. Cảm giác bạn học Tạ sắp bị giáo viên mắng đến nơi.
Triệu Điềm Vĩ nhớ ông nội đã từng nói qua, người này rất giống như người máy, vô cùng khủng bố, đổ mồ hôi thay cho Tạ Uyển Doanh.
"Bác sĩ Phó." Bác sĩ Kim đi lên trước mặt Phó Hân Hằng vài bước, nỗ lực muốn hòa dịu bầu không khí một chút. Nếu cần thiết cũng sẽ cảnh cáo người đàn ông này chớ làm quá mức, người ta làm cấp cứu cũng là cậu cho phép.
Không ngờ, Phó Hân Hằng đột nhiên trực tiếp lướt ngang qua bà, đi tới.
"Bác sĩ Phó, cậu....." Bác sĩ Kim vội vã xoay người, sợ anh muốn làm gì học sinh.
Thật sự đúng vậy, Phó Hân Hằng nắm lấy cổ tay trái của Tạ Uyển Doanh.
Hỏng bét rồi ~ Tạ Uyển Doanh hét lên trong lòng, cô tuyệt đối không tính trước được con mắt của người này khủng bố như vậy, lại có thể nhìn thấu mình?
"Cậu muốn làm gì?" Bác sĩ Kim đuổi tới chất vấn Phó Hân Hằng.
Bác sĩ Lâm cũng đi theo, cực kỳ lo lắng hiện trường sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Các y tá cũng khẩn trương không kém.
"Giả bộ rất giống." Phó Hân Hằng nói từng chữ một, vô cùng lạnh lẽo.
Ngoại trừ Tạ Uyển Doanh, những người còn lại đều bị bốn chữ của anh mà như rơi vào giữa mây mù.
Tạ Uyển Doanh không nghĩ tới chuyện này lớn đến thế, anh ta vậy mà đích thân vạch trần bí mật của cô ngay tại chỗ.
"Con bé giả bộ cái gì cơ?" Bác sĩ Kim hỏi Phó Hân Hằng: "Cậu nói con bé giả bộ bình tĩnh sao? Tôi với bác sĩ Lâm đều thấy nó rất tỉnh táo, cấp cứu cũng làm rất tốt. Bệnh nhân không phải chuyển từ nguy thành an hả?"
"Không đúng." Bác sĩ lâm nhìn Phó Hân Hằng xoay cổ tay Tạ Uyển Doanh sang mặt sau, giật mình nói: "Ống tay áo của con bé sao lại có máu?"
"A?" Bác sĩ Kim xoay người, lúc này thiếu chút nữa đã la lên.
Tạ Uyển Doanh giấu máu sang mặt sau, cảm giác mình làm không tồi, bởi vì trên đường không hề có ai phát hiện. Rốt cuộc thì nếu không để ý tới vết máu thì cũng không có cách nào thấy được. Không biết tại sao mà người đàn ông này có thể nhận thấy được sự khác lạ của cô.