Chương 1710: Cần Mệnh Để Hưởng Thụ
Chương 1710: Cần Mệnh Để Hưởng Thụ
Khi bắt gặp giường phụ cùng với tấm bình phong để che riêng cho sản phụ, sát lại gần bình phong, liếc nhìn vào bên trong có thể trông thấy sản phụ đang rất đau đớn, sắc mặt trắng bệch không nói ra lời cùng với thanh âm của máy theo dõi nhịp tim của thai nhi.
Sinh nở đau đớn như thế nào, có lẽ cảm giác khi sinh nở của mỗi bà mẹ tương lai đều khác nhau. Có người sẽ đau đến mức trực tiếp ngất đi, có người lại có thể chịu đựng cho đến khi sinh nở suôn sẻ.
Trong y học, việc phân loại cơn đau không chia theo bệnh mà dựa vào triệu chứng lâm sàng.
Những sản phụ khác nhau có cảm giác đau khác nhau, dẫn đến các hiện tượng trái ngược nhau trên lâm sàng, các bác sĩ cho rằng chỉ cần quan sát sắc mặt và các dấu hiệu sinh tồn của sản phụ thì quá trình chuyển dạ có thể diễn ra suôn sẻ, nhưng sản phụ sắp sinh từ đầu đến cuối vẫn luôn cho rằng mình đau quá mức. Chỉ có thể nói nỗi đau thực sự có thể tra tấn con người đến chết.
Vì trong y học chủ trương sinh tự nhiên nên các bác sĩ sẽ không bao giờ tùy tiện cho sản phụ sinh mổ. Đối mặt với tình huống như vậy, nhân viên y tế sẽ luôn khuyến khích các sản phụ sắp sinh cố gắng sinh thường, thế nhưng xung quanh đều là những tiếng kêu rên của các sản phụ giống như thương binh. Bộ phận nhân viên y tế đã thấy nhiều loại tràng diện này nên họ sẽ dễ dàng tê liệt giống như nhân viên y tế trên chiến trường, không thể biết cơn đau có thực sự không thể chịu đựng được hay không. Trừ khi các dấu hiệu sinh tồn của sản phụ và thai nhi giảm xuống, họ mới có thể phản ứng lại. Tránh tình trạng này, bệnh viện tốt sẽ cử thêm nữ hộ sinh đánh giá chéo và phản hồi kịp thời cho bác sĩ về tình trạng của sản phụ. Bệnh viện nhỏ không có điều kiện tài chính là không thể làm được.
Các y tá luôn là tuyến phòng thủ đầu tiên để bảo vệ tình trạng của bệnh nhân, nếu tuyến phòng thủ này không được thiết lập tốt có thể dẫn đến những tình huống tồi tệ phía sau. Chính vì điều này mà các y tá do Quốc Hiệp đào tạo để chính mình dùng mà không để họ ra ngoài, chính là vì nguyên nhân như vậy. Các bác sĩ không tự xem được sao? Lại là vấn đề tiền bạc. Các bác sĩ trả lương cao hơn nhiều so với y tá.
Toàn bộ phòng sinh giống như một khu vực đấu súng ở khu vực trung tâm thành phố, có nơi nào yên tĩnh hơn để chờ sinh không. Sản phụ nào cũng muốn được hưởng một môi trường tốt nhất để sinh nở. Có, một số bệnh viện có điều kiện cung cấp một môi trường vượt trội như vậy, giống như Bắc Đô 3 có hai phòng chờ đơn, chỉ riêng phòng chờ đơn này sẽ không ảnh hưởng đến quyền riêng tư của những phụ nữ đang mang thai khác, đồng thời cho phép người nhà đi cùng khi sinh.
Đồ hiếm càng đắt, tiêu chuẩn thu phí của phòng chờ sinh một người phải rất đắt, mặt khác người giàu có rất nhiều, muốn vào phòng chờ sinh một người thì cần phải có quan hệ và sản phụ phải có mệnh mới tận hưởng được điều này. Cuối cùng là điều khủng khiếp nhất, không phải có tiền là có thể giải quyết được. Bởi vì có quá nhiều người xếp hàng, nếu sản phụ tình cờ sinh trước khi đến lượt mình, thì sẽ không dùng được ngay. Hoặc sản phụ trực tiếp chuyển sang mổ hoặc trong quá trình chờ đợi sinh sớm hơn dự định thì không cần dùng đến.
Đây chỉ là những xác minh lặp đi lặp lại về điều kiện luôn thay đổi trong phòng sinh. Vì thế các bác sĩ sản khoa lâm sàng không bao giờ dám cam đoan với bất kỳ ai rằng bệnh nhân có thể sinh bao lâu. Đương nhiên y học có quy định về thời gian sinh con bao lâu nếu không được thì phải chuyển qua sinh mổ.
Đến phòng chờ sinh nhiều người, giáo sư Trịnh nhanh chóng tìm thấy bác sĩ Bành, một đồng nghiệp trong khoa giữa dòng người tấp nập ra vào.
Bác sĩ Bành là một nữ bác sĩ ngoài 30 tuổi, gầy gò, không đeo kính, mái tóc dài trùm trong chiếc mũ phẫu thuật, trông có vẻ già dặn và có năng lực. Khoa sản trực 24/24 giờ như các bác sĩ ở các khoa khác, bác sĩ Bành bận rộn cả ngày, cơ thể lộ ra sự mệt mỏi vô cùng, trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng điều chỉnh hơi thở để lấy sức làm việc.