Chương 1721: Có hiệu quả
Chương 1721: Có hiệu quả
Ngay từ khi bắt đầu đẩy, bác sĩ Bành đã cảm thấy rằng em bé không trượt theo khi cô ấy đẩy. Có thể vì lý do này mà sau khi quan sát cô ấy đẩy giám đốc Du đã không dám lấy kẹp đỡ đẻ ngay.
Nếu không thể đẩy được lại liều lĩnh dùng kẹp kéo mạnh sẽ làm thai nhi bị thương ở đầu, nếu tiếp tục không ra được, nhất định sẽ trở nên rất phiền phức.
Phải làm gì? Bác sĩ Bành nghĩ rằng nếu không được nữa thì sẽ phải mở rộng vết mổ để xem bên trong có gì không ổn, vì vậy trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi. Cô ấy cùng bạn học Tạ và bác sĩ Trịnh đã dùng mạng sống của mình để đảm bảo ca phẫu thuật cho gia đình. Đừng trách Giám đốc Du nói rằng có phải họ không muốn sống nữa không.
Sinh viên hành động theo cảm tính nói dùng tính mạng bảo đảm, cô ấy và bác sĩ Trịnh cũng nhiệt huyết sôi trào không ngăn cản mà lại hùa theo. Trong lòng bác sĩ Bành cảm thấy hối hận.
Bạn học Tạ hành động theo cảm tính sao?
“Giáo sư, cô buông tay ra đi, một mình em cố gắng đẩy xuống thử xem.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Hả?” Bác sĩ Bành kinh ngạc, quay sang nhìn cô.
Giám đốc Du nghe vậy cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhanh chóng quét qua mặt cô.
Cảnh Vĩnh Triết cầm cái móc rất cẩn thận, đi theo giáo sư không tự chủ được nhìn về phía bạn học Tạ.
Nếu hai người đẩy không được, một mình cô lại đẩy được thì biến thành cái gì? Thật là không có đạo lý.
Tạ Uyển Doanh nhìn chiếc móc câu chữ S trên tay bạn học Cảnh và nghĩ đến trước đây bạn học Phan đã phối hợp với suy nghĩ của cô. Vấn đề lớn nhất hiện nay là sự phối hợp chứ không phải là có thể đẩy hay nâng. Vì bé này phải đẩy và nâng. Lực đẩy và lực nâng không khớp nhau, hai lực không thể tạo thành hợp lực cũng không có tác dụng.
Hai người đẩy dường như có thể tăng lực, nhưng nếu lực đẩy của hai người không hợp được thành một đường thẳng và tạo thành lực tổng hợp với lực nâng thì vẫn không có tác dụng, ngược lại sẽ làm phân tán lực tổng hợp và tạo ra tác dụng tệ hơn. Cô không có cách nào chỉ huy giáo sư Bành, vậy tại sao không thử tự mình đẩy thử xem. Dù sao dựa theo tính toán, sức lực của cô cộng thêm lực nâng là đủ.
Thừa dịp bác sĩ Bành kinh ngạc nới lỏng tay, Tạ Uyển Doanh đã quan sát và lên kế hoạch tốt nắm bắt cơ hội đưa tay đẩy đáy tử cung của bệnh nhân theo một hướng nhất định.
Lúc này, có một người lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng mổ nhìn tình hình bên trong qua ô kính trên cửa phòng mổ. Chỉ nghe thấy từ bên trong phát ra một tiếng vui mừng: "Đầu ra rồi."
Đầu em bé trông như đang nổi lên khỏi mặt nước, dần dần để lộ vầng trán nhỏ, đôi mắt nhỏ, sống mũi nhỏ và khuôn miệng nhỏ cho bác sĩ nhìn. Đây là lần đầu tiên bé tiếp xúc với thế gian nên có vẻ hơi rụt rè.
“Tốt.” Giọng nói của giám đốc Du khó tránh khỏi hưng phấn, hô to một tiếng tốt, sau đó vội vàng duỗi tay phải ra giữ chặt đầu đứa bé không nhúc nhích, lại dặn dò hai sinh viên: “Tiếp tục cố gắng, hãy duy trì sức lực này, tuyệt đối đừng để đứa bé trượt xuống nữa."
“Vâng.” Hai sinh viên đồng thanh.
Thấy việc đẩy của bạn học Tạ có hiệu quả, bác sĩ Bành tự giác buông tay đứng sang một bên. Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều biết rằng họ không thể can thiệp vào lúc này. Điều duy nhất khiến cô ấy ngạc nhiên là nhìn qua bạn học Tạ này rất dịu dàng và tinh tế lại bộc lộ ra sức mạnh hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của cô.
Lực đạo cố định chắc chắn không để thai trượt xuống. Mổ chính rất có kinh nghiệm giữ chặt đầu thai nhi và dùng tay trái kéo mép trên của vết rạch tử cung.
Tạ Uyển Doanh nghe thấy âm thanh chỉ dẫn của giáo sư Bành: "Tăng cường lực đè phía dưới tử cung."
Đè có nghĩa là đẩy, vì đáy tử cung là một bán cầu cung tròn cắt ngang.