Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1723 - Chương 1723: Hứng Thú Theo Dõi

Chương 1723: Hứng thú theo dõi
Chương 1723: Hứng thú theo dõi
Chương 1723: Hứng thú theo dõi




Ca phẫu thuật kết thúc trong êm đẹp, nữ hộ sinh ôm đứa bé, cho người mẹ xem trước tiên, bệnh nhân giường số sáu yếu ớt mở mắt ra, trong tíc tắc khuôn mặt cô liền trở nên sáng bừng khi nhìn thấy đứa bé: đây là bé con đáng yêu của cô.

Người mẹ trong lúc này nhất định là cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Để cho sản phụ nghỉ ngơi, nữ hộ sinh lại ôm đứa bé ra cho bà của cháu bé nhìn.

Nhìn thấy đứa bé, bà bật khóc, biết con gái bà thật quá khó khăn, hỏi: “Bác sĩ, đó là bé trai hay bé gái?”

Nữ hộ sinh nâng chiếc chăn nhỏ quấn đứa trẻ lên cao hơn một chút, cho người nhà của sản phụ có thể tự nhìn xem đó là bé trai hay bé gái.

Thấy đó là một cháu trai nhỏ khỏe mạnh, mẹ bệnh nhân mừng đến mức toàn thân run rẩy, quỳ xuống lạy nhân viên y tế.

“Xin đừng để họ nhìn thấy.” Mẹ bệnh nhân cầu cứu bác sĩ giúp đỡ. Bà không muốn con gái và cháu trai nhỏ cuối cùng cũng bình an vô sự lại bị người nhà đó bắt đi. Hy vọng chồng và con trai bà sẽ đến vào sáng mai.

Bác sĩ Trịnh nhận lời, trở về thương lượng biện pháp với chủ nhiệm Du. Cuối cùng, cô ấy đã tìm được một chỗ trong phòng hồi sức gây mê để chứa hai mẹ con, đồng thời đặc biệt cho phép mẹ của bệnh nhân ở đây làm bạn, chờ cho tới khi thành viên khác trong gia đình đến đây. Bên ngoài trước tiên không để tên cặn bã biết ca phẫu thuật đã xong, bằng không bên kia nhất định sẽ lại gây rối.

Quay trở lại văn phòng bác sĩ trong phòng sinh sau ca phẫu thuật, chủ nhiệm Du uống ngụm nước, cười híp mắt hỏi đồng nghiệp: “Chủ nhiệm Thôi, ngài đây là rảnh rỗi tới thăm Miếu Tam Bảo sao?”

“Bởi vì học trò của bạn học tôi là sinh viên đến khoa sản thực tập, tôi tới đây để giúp đỡ bạn học của mình xem tình hình bây giờ thế nào.” Thôi Thiệu Phong bình tĩnh trả lời, nửa chừng nói ra mục đích thực sự đến đây.

Nghe những gì ông nói, chủ nhiệm Du nhướng mày, ý cười rất sâu.

Có vẻ như bạn học Tạ vừa mới đến Bắc Đô bọn họ, bên trên có không ít người có hứng thú theo dõi.

Chỉ là các bạn học được sắp xếp đến khoa sản của họ thực tập, chứ không phải đến khoa ngoại tổng quát của bọn họ. Chủ nhiệm Du cảnh cáo đồng nghiệp: “Cô ấy mới đến khoa sản của chúng tôi, cái gì cũng không hiểu, nên phải học tập chăm chỉ.” Nói bóng nói gió, hai bạn học không liên quan tới khoa tổng quát, mời khoa tổng quát tránh sang một bên.

Bác sĩ Bành vừa đi tới cửa, nghe lãnh đạo nhà mình nói vậy liền quay mặt cười. Có chút muốn lãnh đạo tỏ thái độ như vậy. Cô ấy đi tới vẫy tay với hai bạn học: “Đi, chúng ta xem bệnh nhân.”

Trở lại phòng chờ sinh, bác sĩ Bành trước tiên đến giường số năm thích chơi đùa, hỏi han tình hình. Đã hơn một giờ kể từ lần kiểm tra cuối cùng, bây giờ, giường số năm có còn muốn sinh mổ không?

“Tôi sẽ sinh tự nhiên.” Lần này giường số năm vẫy tay với bác sĩ và nói.

Đôi khi trăm ngàn lời nói của bác sĩ không bằng một lời nói của bệnh nhân.

Nhìn thấy giường số sáu nguyện ý vì đứa con mà chịu đựng đủ loại thử thách, giường số năm cảm động, nhất thời nhìn lại bản thân.

Làm mẹ là điều vô cùng khó khăn, phải có chuẩn bị tâm lý. Nếu là thực sự đau không chịu nổi, bác sĩ cũng sẽ không miễn cưỡng sinh tự nhiên, nhưng chủ yếu dựa vào chính mình phải thật kiên cường.

Giường số năm có thay đổi là điều tốt. Bác sĩ Bành rất vui mừng. Đi đến giường số bốn hoàn thành nốt kiểm tra nội sản mà lúc trước chưa kịp làm.

Giường số bốn là một bệnh nhân có tri thức, hiểu lễ nghĩa và dễ nói chuyện, cho phép nam sinh viên y khoa vào khám.

Cảnh Vĩnh Triết đeo găng tay vào rồi bước lên phía trước.

Bác sĩ Bành suy nghĩ một chút thấy có thể cần nhắc nhở nam sinh, đừng vì cậu là tân binh và không tìm được vị trí mà đụng chạm mạnh. Ngay cả khi nữ sinh viên y khoa làm điều này, bệnh nhân cũng không thích, nam sinh viên y khoa phải chú ý hơn một chút.

Một lúc sau, chỉ thấy bạn học Cảnh và bạn học Tạ cũng giống nhau, ngoáy ngoáy ngón tay, trong nháy mắt đã khám xong bệnh nhân.

Lời tác giả: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! ! ! chúc các tình yêu ngủ ngon~





Bình Luận (0)
Comment