Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1735 - Chương 1735: Bình Minh Ngay Trước Mắt

Chương 1735: Bình minh ngay trước mắt
Chương 1735: Bình minh ngay trước mắt
Chương 1735: Bình minh ngay trước mắt




Cảnh Viễn Triết nhìn bạn học Tạ, trong mắt chất chứa ánh sáng, trên trán lập tức toát mồ hôi lạnh.

Cuối cùng cũng hiểu ra được câu đùa lạnh “xe xê dịch một chút thôi cũng là niềm hy vọng cả” của bạn học Tạ lúc trước là có ý gì: là chuẩn bị chở bệnh nhân đi nhỉ.

Tất cả nam sinh trong lớp đều sợ những câu đùa lạnh của bạn học Tạ là đều có lý do cả. Trải qua lần này, anh ấy tin rằng sau này bản thân cũng sẽ sợ y như vậy.

Tạ Uyển Doanh giữ vẻ điềm tĩnh, thực sự muốn nói với các bạn học rằng: những câu đùa lạnh của cô vẫn còn đỡ, còn không bằng cái mồm độc địa đáng sợ của đại lão Trương.

Đường Hồ Đồng nhất định chật hẹp.

Xe cấp cứu chạy đến nửa đường thì không qua được nữa. Những chiếc xe khác không chạy đến chỗ này là bởi vì tài xế đều biết đoạn đường này quá hẹp để xe có thể chạy qua.

Xe riêng của người nhà bệnh nhân chạy theo phía sau xe cấp cứu cũng dừng lại theo. Thấy xe cấp cứu không di chuyển, người nhà bệnh nhân xuống xe sốt ruột muốn nổi cáu. Ngay sau đó, lúc nhìn thấy nhân viên y tế đưa chiếc giường di động của bệnh nhân ra khỏi xe, họ mới nhận ra rằng các nhân viên y tế chưa bao giờ từ bỏ việc cứu người.

“Để chúng tôi đến giúp một tay.” Không nói hai lời, người nhà bệnh nhân bỏ xe chạy xuống giúp nhân viên y tế đẩy giường bệnh.

Mặt đường Hồ Đồng là những viên đá nhỏ, gập ghềnh không bằng phẳng, giường bệnh bên trên nghiêng ngả, điều này đối với bệnh nhân đang xuất huyết mà nói là rất không ổn. Chỉ có thể đẩy mà không đặt bánh xe xuống đất, mọi người hợp sức cùng nâng giường cáng đưa bệnh nhân đến bệnh viện. Giả sử không có nhiều người và nhiều sức, thật sự là không thể nào làm được.

Ba người nhà bệnh nhân phụ trách khiêng cáng phía sau, Cảnh Viễn Triết và tài xế đến phía trước khiêng đầu cáng. Tạ Uyển Doanh và y tá đứng giữa tiếp tục ấn cố định áp lực vào bụng bệnh nhân.

Tất cả mọi người lao điên cuồng trên đường. Chồng bệnh nhân gọi vợ của mình: “Vợ à, cố gắng một chút nhé, gáng trụ lên nhé, anh và con đang đợi em.”

Có lẽ là nghe thấy những lời động viên của chồng, mí mắt của bệnh nhân khẽ động đậy.

Cha mẹ của bệnh nhân thấy vậy thì muốn rơi nước mắt: Con gái của họ bây giờ đang trong thời khắc sinh tử.

Sản phụ sinh con một nửa thân người như nằm trong quan tài không phải là lời giả dối.

Một tốp người cố hết sức khiêng cáng chạy mất mười mấy phút, lao ra khỏi đường Hồ Đồng.

Tòa nhà màu trắng của bệnh viện đứng sừng sững ngay trước mặt làm cho tất cả mọi người như thấy được ánh bình minh, không thể không tăng tốc độ dưới chân mà chạy nước rút 100 mét.

Chạy vào khoa cấp cứu, hét to với nhân viên y tế ở đây: “Bệnh nhân đến rồi!”

Những người trong khoa cấp cứu của bệnh viện Phương Trạch sợ hãi trước cái cách mà họ xông vào.

Chỉ nhìn thấy trên mặt họ ai ai cũng đầm đìa mồ hôi, mặt đỏ bừng như mùa đông uống nhiều rượu, nhất thời mọi người lầm tưởng là đến đánh nhau.

“Tìm chủ nhiệm Địch Vận Thăng của khoa ngoại thần kinh, tôi và ông ấy đã nói rõ qua điện thoại rồi.” Chồng của bệnh nhân vừa thở hổn hển vừa báo ngay lập tức tên của bác sĩ mà anh ấy đã hẹn.

Y tá cấp cứu lập tức gọi điện thoại và thông báo đến khoa ngoại thần kinh của bệnh viện.

Chưa đến hai phút, hai bác sĩ nam chạy từ trên lầu xuống, một trước một sau sải bước đến.

Bác sĩ đi phía trước khoảng ngoài 40, dáng người cao như là có chơi bóng rổ, ngũ quan tuấn tú, các đường nét trên khuôn mặt không thể nói quá nghiêm túc, mà khá là nhã nhặn. Bác sĩ trẻ tuổi phía sau tầm hơn hai mươi tuổi, chiều cao thấp hơn lãnh đạo nhưng cũng không quá thấp, đeo kính trông có vẻ hòa nhã.

Nhìn kỹ chút thì sẽ nhận ra, hai bác sĩ mặc quần áo màu xanh trong phẫu thuật ngoài áo blouse trắng, đội mũ trùm tóc của phòng phẫu thuật. Những điều này cho thấy các bác sĩ ở đây đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ bệnh nhân đến.

Thấy bác sĩ tiếp ứng là bác sĩ phụ trách, Tạ Uyển Doanh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến việc cuối cùng cũng không đi theo vết xe đổ tương tự như Tuyên Ngũ.

“Chủ nhiệm Địch.” Chồng của bệnh nhân bước đến gần Địch Vận Thăng với đôi mắt đỏ hoe, không có gì ngạc nhiên khi đôi mắt của anh ấy như thể nhìn vào vị thần cứu mạng: “Xin ông hãy cứu vợ của tôi. Cô ấy vừa mới hạ sinh đứa con đáng yêu của hai chúng tôi.”





Bình Luận (0)
Comment