Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1741 - Chương 1741: Hóa Ra Là Quen

Chương 1741: Hóa ra là quen
Chương 1741: Hóa ra là quen
Chương 1741: Hóa ra là quen




“Tôi biết.” Triệu Dĩ Vỹ giơ tay trước sự ngạc nhiên của các bạn học.

“Là thế nào vậy?” Các bạn học đều quay lại hỏi bạn Triệu.

“Anh ấy không nhận ra Tiểu Triết, nhận ra Doanh Doanh” Triệu Dĩ Vỹ nói.

Bạn học Tạ nổi tiếng trong lớp, trong Quốc Hiệp và cả ngoài Quốc Hiệp. Tuy nhiên trong tình huống này, không khai tên mọi người sẽ không biết. Làm sao giáo viên ở bên ngoài có thể nhận ra bạn Tạ chưa từng gặp qua đây?

“Mọi người đoán sai phương hướng rồi.” Triệu Dĩ Vỹ nói với các nam sinh khác “ là do Tào sư huynh”.

“Tào sư huynh và chủ nhiệm Địch rất thân thuộc sao?” Lý Khải An hỏi.

Lần trước tôi có nghe ông nội nói qua “ Lúc Tào sư huynh đi du học, thời điểm tìm gia sư, đều là do gia đình sắp xếp, chỉ dựa vào bệnh viện thì không thể tìm được giáo viên tốt. Ở nước ngoài sẽ che giấu công nghệ và không cho bạn học lại. Tôi có hỏi lại nhưng ông nội tôi không nói nữa. Bởi vì anh Tào không thích không khai chuyện gia đình ra bên ngoài. Giống như tôi, tôi không thích đề cập tới vấn đề có một người ông đạo lý như vậy.”

Mọi người đều nghe ra ý của bạn Triệu: “Chủ nhiệm Địch và Tào sư huynh là người một nhà sao? Ông ấy là chú của bác sĩ Tào à?”

“Không, bà nội của anh Tào học Địch.”

Có một số gia đình con của họ không theo họ của cha.

Nghe các bạn học ríu rít nói chuyện Tạ Uyển Doanh và Cảnh Vĩnh Triết bị dọa đến sợ hãi: Vừa rồi họ gặp chú của anh Tào, chú của anh Tào liếc mắt một cái đã nhận ra hai bọn họ.”

“Doanh Doanh cậu có thể gọi cho Tào sư huynh hỏi xem chủ nhiệm Địch có phải là chú của anh ấy không?” Triệu Dĩ Vỹ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ “ xấu” và thúc giục Doanh Doanh gọi điện.

Tạ Uyển Doanh cảm thấy trong lòng có chút bối rối, giống như một con nai không đầu vậy.

Tự mình biểu hiện như thế nào? Nếu người kia thực sự là chú của Tào sư huynh, thì liệu sau này chú có nói cho Tào sư huynh biết về biểu hiện của cô không? Tại sao cô lại đột nhiên lo lắng về điều này? Có thể là do các chú của cô thoạt nhìn đều là những đại gia công nghệ nên cô có chút lo lắng về đánh giá của các tiền bối đối với kỹ năng của mình.

“Doanh Doanh, nếu như cậu lo lắng thì cậu có thể gọi cho anh Tào cũng được, dù sao anh ấy cũng là người rất biết cách an ủi người khác.” Triệu Dĩ Vỹ lại tiếp tục thúc giục bạn Tạ gọi điện hỏi.

Những nam sinh khác đa nhìn ra ý đồ xấu của bạn Triệu, họ suy nghĩ xem có nên vạch trần sự thật này không. Anh Tào chính là thần tượng của đám con trai bọn họ. Chỉ có thần tượng này mới xứng đáng với nữ sinh duy nhất trong lớp.

Tạ Uyển Doanh lúc này hơi bối rối, cô nhìn bạn Cảnh, rồi lại nhìn các bạn học ở đầu dây bên kia của điện thoại: Tôi có thật sự phải gọi cuộc điện thoại này không?

“Gọi đi, Doanh Doanh” Lý Khải An hưởng ứng kế hoạch của bạn Triệu.”

“Doanh Doanh, bạn có thể gọi” Khẩu khí của Phùng Nhất Thông có chút do dự, lập lờ nước đôi, là vì sợ phạm sai lầm.

Nghe nói Tào sư huynh không thích người khác xen vào chuyện tình cảm của mình khi chưa có sự đồng ý của anh và thái độ của của anh ấy trở nên cứng rắn chưa từng có trong vấn đề này.

Một đám học sinh kính sợ Tào sư huynh vì thế không dám lên tiếng.

Cảnh Vĩnh Triết ngồi cạnh phát hiện ra ánh mắt của bạn Tạ đang nhìn chằm chằm vào mình. Những lời cửa lớp trưởng cứ lởn vởn trong tâm trí cậu: Dù sao thì bạn Tạ cũng là con gái, và có những cô gái dễ bị tổn thương. Giống như con trai có sự yếu đuối của con trai, cần phải giúp đỡ lẫn nhau.

Khi cậu định mở miệng nói, nhìn ánh mắt của bạn Tạ lại liên tưởng đến ánh mắt cũng nhìn cậu như vậy khi ở nhà.





Bình Luận (0)
Comment