Không biết có phải là vì lúc đầu đến khoa kỹ thuật sinh sản với giáo sư Lê hay không, số lượng đăng ký của giáo sư Lê sáng hôm đó là khoảng bốn mươi người. Với tốc độ của giáo sư Lê, căn bản là không thể xem xong trong một buổi sáng, vì vậy phải tìm thời gian khác để xem bù. Ai bảo giáo sư lâm sàng tâm địa Bồ Tát chứ, bệnh nhân nào đến xin thêm số cũng không từ chối.
Nghe nói rằng số của các giáo sư sản phụ khoa khác cũng giống như của giáo sư Lê. Đến chỗ giáo sư Đỗ thì siêu kinh dị, hơn tám mươi số.
Trước khi phòng khám mở cửa, người nhà bệnh nhân chen chúc trước cửa phòng khám của bác sĩ. Sự tương phản cảnh quan giữa các phòng tư vấn ở bên trái phải càng thêm rõ ràng. Bệnh nhân ở lối vào của các phòng khám khác ít lo lắng hơn là ở trong một nhóm lớn như vậy, họ rất sợ không tới lượt khám.
Đỗ Mạnh Ân thoải mái đi sau bố mình, nhìn thấy bố mình được bệnh nhân khen ngợi và chào đón như vậy, cậu ấy rất tự hào với tư cách là một người con.
Vào thời điểm này bố cậu ấy dường như là vị thần được mọi người tôn thờ, làm sao có thần tượng ngôi sao nào có thể so sánh được. Nói một lời chân thật thì khi một ngôi sao thần tượng bị ốm cũng đều phải cầu bố cậu ấy chữa bệnh.
"Người có khối u nằm giường bệnh số 5 do bố tôi quản lý. Mẹ tôi nói rằng bà ấy từng đóng TV hay gì đó, còn quay cả quảng cáo cho Head & Shoulders. Bây giờ ngày nào bà ấy cũng nói với bố tôi rằng, cảm ơn bác sĩ Đỗ, ông là ân nhân cứu mạng tôi." Đỗ Mạnh Ân nói vào tai bạn cùng lớp Trương Thư Bình nói.
Trương Thư Bình mỉm cười sau khi nghe điều này, nghĩ về người chú thiên tài của mình. Trở thành một bác sĩ thú vị hơn là một thần tượng. Trở thành một bác sĩ như Đỗ Hải Uy hoặc chú của cậu ấy là mục tiêu của cậu ấy và Đỗ Mạnh Ân.
Tạ Uyển Doanh và Cảnh Vĩnh Triết ở phía sau cũng rất kinh ngạc và xúc động khi xem cảnh này.
Đỗ Hải Uy không tồn tại việc vì là nam bác sĩ sản phụ khoa mà bị bệnh nhân từ chối. Lần nữa chứng minh, khi mạng sống của bệnh nhân đang nguy cấp thì sao còn có thể bắt bẻ cái gì bác sĩ nam hay nữ.
Sự tôn trọng của người nhà bệnh nhân đối với Đỗ Hải Uy là do trình độ chuyên môn của bác sĩ thực sự cao, thứ hai là mọi người đều biết lý do tại sao Đỗ Hải Uy trở thành bác sĩ sản phụ khoa, là do năm đó đã cùng bố nghiên cứu y học để chữa bệnh cho bà của ông ấy, không ai có thể nghi ngờ nhân cách của ông ấy.
Những bệnh nhân nữ lớn tuổi và người nhà của họ đến khám bệnh tại chỗ của Đỗ Hải Uy đều tin rằng bác sĩ Đỗ sẽ chữa bệnh cho họ như cách ông ấy chữa bệnh cho bà của ông ấy. Và bác sĩ Đỗ thực sự đối xử với họ như bà của ông ấy.
"Bác sĩ Đỗ, đây là trứng gà mái già của nhà tôi đẻ, mẹ tôi nói nhất định phải đưa đến cho ông ăn." Người nhà bệnh nhân xách chiếc giỏ tre chạy vọt đến trước những người khác kín đáo đưa quà tặng cho bác sĩ.
Có một người nhà bệnh nhân thế này, một người lại tiếp một người khác chen lên.
"Bác sĩ Đỗ, đây là cải thảo trong nhà trồng."
"Bác sĩ Đỗ, đây là cam nhà chúng tôi trồng."
"Bác sĩ Đỗ. Ông bảo cô ấy sau khi giải phẫu xong quay về điều dưỡng thân thể cho tốt. Bình thường cô ấy có thể tìm những công việc thủ công dễ làm. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô ấy đan cho ông một chiếc khăn lông, không biết ông có thích không?"
Toàn bộ đều biết bác sĩ không nhận hồng bao nên chỉ có thể gửi đồ tự mình làm. Đây là biểu hiện của bệnh nhân bày tỏ lòng biết ơn, cũng là một loại cảm giác ỷ lại với cọng cỏ cứu mạng.
Dĩ nhiên là bác sĩ không nhận đồ vật. Như mọi khi, Đỗ Hải Uy để y tá ngoại trú đến giải quyết những vấn đề này.
“Tránh ra một chút để bác sĩ vào khám bệnh cho mọi người nào.” Y tá phụ trách giữ gìn trật tự hét lên.
Đám đông chen chúc trước cửa giải tán.