Cậu biết bệnh nhân sẽ được gây mê gì không?
“Gây mê toàn thân?”
“Không phải, rất nhiều ca phẫu thuật ở khoa phụ sản không cần phải gây mê toàn thân, chỉ cần gây mê ngoài màng cứng, gần giống như phẫu thuật lấy thai khi sinh con, bệnh nhân vẫn tỉnh táo.”
“Lúc tỉnh táo chẳng phải rất đáng sợ sao, biết rằng bác sĩ đang dùng dao mổ bụng mình.”
“Cậu đã từng nhìn thấy phụ nữ sinh con chưa? Tôi nói nè, giống như phụ nữ sinh con vậy.”
“Có thể giống như vậy sao? Đây là mổ bỏ bộ phận cơ quan, biết mà cũng không khóc sao?”
Lời của Trương Thư Bình nói có lý.
Đây không phải là sinh con, sinh con xong rồi tiếp tục giữ cho cơ quan nội tạng khỏe mạnh, mà là loại bỏ một phần gì đó trong cơ thể đi.
Đỗ Mạnh Ân không hoàn toàn phản đối tất cả những vấn đề của cậu ấy, nói: “Đúng vậy, rất nhiều bệnh nhân nữ sau khi cắt tử cung thì sẽ không cho mình là phụ nữ nữa, không thể chấp nhận được điều đó, khóc trước mặt ba tôi. Ba tôi phải nói đi nói lại với bọn họ là không phải không phải. Cho nên nói, người không học y không hiểu, cái gì mà phụ nữ cái gì mà đàn ông.”
Nghe giọng điệu này, sinh viên y có thể rất khinh thường người khác.
Bác sĩ Tả Lương quay đầu lại nhìn hai tân binh: Khẩu khí này của cậu quá kiêu ngạo không sợ bị lật đổ sao? Cậu đã tự biết rõ bản thân cậu như thế nào là đàn ông hay phụ nữ chưa?
Giống như độ tuổi này của Đỗ Mạnh Ân, chàng trai thanh xuân, chắc là chưa từng yêu đương. Một người đàn ông có thực sự được xem là một người đàn ông hay không, tiêu chuẩn theo quan niệm truyền thống là thành gia lập nghiệp. Đừng nói thành gia lập nghiệp, phải biết tình yêu là như thế nào.
Sai rồi. Trương Thư Bình đã là bạn với Đỗ Mạnh Ân trong nhiều năm hiểu biết câu chuyện bên trong, nói: “Lúc trung học cậu ấy đã có bạn gái rồi.”
Cái gì!
Một đám tiền bối trợn tròn mắt: Đám tiền bối bọn họ còn chưa có bạn gái, thế mà tên tiểu tử này lại vượt lên trước bọn họ?
Đỗ Mạnh Ân duỗi tay bịt miệng Trương Thư Bình, lắc đầu phủ nhận: “Đứng nghe cậu ấy nói hươu nói vượn, tôi và bọn họ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Mọi người vô cùng nghi ngờ đối với lời nói này của cậu ấy, chỉ nhìn Trương Thư Bình đang bị bịt miệng không thể tiết lộ được điều gì.
Đỗ Mạnh Ân “ghét bỏ” trừng mắt với Trương Thư Bình, chuyển sự chú ý của mọi người về vấn đề ban đầu, nói: “Trên thực tế khi phụ nữ đến một độ tuổi nhất định, sau khi sinh con rồi, các cơ quan hệ thống sinh sản giống như tử cung, buồng trứng sẽ không có tác dụng gì lớn, bởi vì cơ thể khỏe mạnh nên nghĩ đến việc cắt bỏ chúng.”
Trong điều trị bệnh, bệnh nhân cũng được bác sĩ cũng được, đôi khi không thể không cân nhắc toàn diện được và mất, loại bỏ một số cơ quan trong cơ thể.
“Bọn họ khóc cũng tốt, khóc xong thì không sao nữa.” Đỗ Mạnh Ân biểu hiện giống như một bác sĩ già hiểu biết nhiều, tiếp tục ba hoa khoác lác: “Khi bị bệnh nhất định phải thừa nhận thực tế, trên y học có một quá trình tâm lý từ phủ nhận đến tiếp nhận.”
Lời bạn học nói không sai. Chỉ là Trương Thư Bình nghe Đỗ Mạnh Ân nói cảm giác lạnh sống lưng, nhíu mày lại.
Đều là con nhà bác sĩ, nhưng có thể do môi trường trưởng thành của mỗi người trải qua khác nhau, nên dẫn đến hai đứa trẻ này cho dù là phương diện tính cách hay giá trị sống đều không giống nhau. Trương Thư Bình tương đối đa sầu đa cảm, Đỗ Mạnh Ân nói chuyển tương đối lý trí tỏ ra lạnh lùng hơn.
Bác sĩ Tả Lương dẫn dắt các sinh viên không quan tâm đến những câu chuyện phiếm của sinh viên, cho đến khi Đỗ Mạnh Ân đột nhiên nói ra những lời sau.
“So với những vấn đề mà cậu nói, ba tôi vẫn thường lo lắng nhất chính là bác sĩ gây mê.”
“Tại sao?” Trương Thư Bình hiếu kỳ hỏi.
“Ba tôi không nhận phong bì của bệnh nhân, nhưng người khác thì có. Bệnh nhân của ba tôi cho rằng ai cũng không nhận, nên những bệnh nhân này không đưa phong bì cho bác sĩ gây mê, quá trình phẫu thuật được một nửa, cậu đợi lát nữa sẽ biết....” Nhận được ánh mắt trách mắng của bác sĩ Tả Lương ở phía trước, Đỗ Mạnh Ân nhanh chóng ngậm miệng lại.