“Được rồi, đừng có giành việc với mọi người chứ.” Khương Huệ Châu cười nói với cô.
Sau khi tiêm xong, Ngô Lệ Tuyền cảm thấy dễ chịu nhưng có chút mệt mỏi, liền ngủ luôn ở giường. Tạ Uyển Doanh kéo chăn bông cho cô ấy, Khương Huệ Châu giúp cô và hỏi: "Bọn họ nói em bị thương?"
“Không sao đâu, tay em chỉ trầy xước một chút thôi.” Tạ Uyển Doanh nói.
"Em qua đây."
Xong rồi, câu này là của đàn anh. Tạ Uyển Doanh hơi toát mồ hôi.
Khương Huệ Châu nhìn cô một cái: Mau đi nhanh đi.
Đàn chị cũng không có sự lựa chọn nào, chính là đàn anh Tào nói.
Xoay người, Tạ Uyển Doanh đi theo hai đàn anh.
Hoàng Chí Lỗi cố ý đi chậm một bước để nhắc nhở cô: "Em… đợi chút nữa kiểm điểm lại sau, biết không?"
Bước vào góc không có ai, và Hoàng Chí Lỗi bỏ đi.
Tạ Uyển Doanh một mình bước tới và ngước mắt lên.
Tào Dũng - người đang đứng bên cửa sổ, bên trong mặc một chiếc áo len màu xanh đậm và một chiếc áo khoác cashmere màu xám ở bên ngoài. Tào soái ca đứng bên cửa sổ, nhíu mày.
Có thể thấy đàn anh Tào không vui lắm. Tạ Uyển Doanh nhớ đến lời khuyên của đàn anh Hoàng nên chủ động thừa nhận:
"Đàn anh, em biết tối qua em đã phạm sai lầm."
Anh dường như không nghĩ rằng cô sẽ nói điều này, khi Tào Dũng nhìn lại cô, trong mắt anh hiện lên một tia ngạc nhiên.
“Sai lầm gì vậy?” Tào Dũng hỏi.
Tạ Uyển Doanh nhớ lại phản ứng của các giáo sư và đàn anh nên giải thích: "Em không nên viện lý do để ngụy biện trước câu hỏi của giáo sư."
Hoàng Chí Lỗi xa xa nghe thấy lời nói của cô, anh vỗ trán: Tối hôm qua, anh đã dạy dỗ đàn em của mình cái gì rồi.
Ý cô là bản thân không đủ thông minh để đánh lừa các bậc tiền bối phải không? Tào Dũng nhíu mày lại thấy cô nghiêng đầu như đang suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, điều này khiến anh thực sự nhịn không nổi, không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tiếng cười bật ra từ cổ họng của đàn anh Tào, Tạ Uyển Doanh nghe vậy cũng không ngạc nhiên chút nào, từ lâu cô đã cảm thấy đàn anh Tào là người rất thích cười, khi cười anh lại càng đẹp trai hơn.
Trong khi cười, Tào Dũng thừa nhận trong thâm tâm rằng anh không phải là tên người máy đó và không thể làm điều gì tàn nhẫn với cô. Chỉ trích cô sao? Bỏ qua đi. Dù sao tối hôm qua cô cũng được dạy dỗ quá nhiều, không cần anh nói thêm nữa.
“Đưa tay cho anh.” Tào Dũng nói.
Tạ Uyển Doanh ngoan ngoãn đưa cánh tay bị thương ra cho đàn anh xem.
Kéo ống tay áo của cô lên, anh thấy vết thương quả nhiên đã đóng vảy, Tào Dũng hỏi: "Xương sườn của em còn đau không?"
Tạ Uyển Doanh vốn muốn nói không đau, lại nhớ tới bài học tối hôm qua liền không dám nói ra.
Nhìn vẻ mặt của cô, anh lập tức hiểu ra, Tào Dũng giúp cô cẩn thận kéo ống tay áo xuống, nói: “Không sao đâu, anh và đàn anh Hoàng của em sẽ không chỉ trích phụ nữ."
Có thể thấy đàn anh Tào là một quý ngài hiền lành và chu đáo. Tạ Uyển Doanh liền thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Tào Dũng nắm tay cô đi ra ngoài.
Sau khi bị anh kéo về phía trước vài bước, Tạ Uyển Doanh cuối cùng mới phản ứng: "Bạn của em đang tiêm thuốc…"
"Em không tin tưởng khả năng chuyên môn của bệnh viện chúng tôi sao? Em ấy chỉ cần tiêm một mũi nên sẽ có người chịu trách nhiệm chăm sóc tình trạng của em ấy." Tào Dũng nói với giọng chuyên nghiệp.
Đàn anh nói ra lời này, Tạ Uyển Doanh chỉ có thể nói: "Cậu ấy còn chưa ăn."
"Sau khi chúng ta đi ăn tối về sẽ mang đồ ăn cho em ấy."
Sau và câu, cô đã được kéo ra khỏi bệnh viện. Khi cô nhìn lại thấy đàn anh Hoàng không theo sau nữa.
"Cậu ấy phải đi làm rồi."
"Tiện thể, anh mang đồ ăn cho đàn anh Hoàng luôn đi? Đàn anh Hoàng đã ăn cái gì đâu chứ?"
"Em đã nhớ cậu ta nói gì đến thế thì sao tối hôm qua không nhớ gọi điện cho cậu ta để báo cáo tình hình?"