Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1807 - Chương 1807 - Đại Náo Thiên Cung

Chương 1807 - Đại náo thiên cung
Chương 1807 - Đại náo thiên cung

Cảnh Vĩnh Triết: Chắc chắn là do tâm bệnh thẳng thắn của bạn học Tạ tái phát.

Thường Gia Vĩ ngồi ở đối diện bật cười, nhất thời không thể nhịn được cười.

Tạ Uyển Doanh này, mới nghe qua thì cứ tưởng rằng là một người giả vờ nghiêm túc, khiến cho anh không thích lắm. Mãi cho đến khi gặp mặt, phát hiện người này xinh đẹp mà lại rất khiêm tốn. Rồi sau đó tìm hiểu nhiều hơn, càng khiến cho anh cảm thấy cô là một người vô cùng thú vị, hoàn toàn khác với những cô gái khác, xinh đẹp hay không xinh đẹp ngược lại cũng không trở thành điều quan trọng.

Về tâm bệnh thẳng thắn, mới chính là điều hấp dẫn người nhất của bạn học Tạ.

Người đàn ông ngồi cùng với Thường Gia Vĩ nhìn mặt cô đánh giá, hỏi Thường Gia Vĩ: “Cô ấy chính là .....”

“Đúng vậy, người đã náo loạn khoa gây mê của các câu.” Thường Gia Vĩ trả lời đối phương, đồng thời giới thiệu cho hai vị bạn học: “Vị này là bạn học cùng khóa của anh giáo sư Phó của các em, họ Quan.”

“Bác sĩ Quan.” Hai vị bạn học rất lễ phép chào tiền bối.

“Tôi làm việc ở khoa chỉnh hình một của Bắc Đô 3. Có chuyện gì, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.” Bác sĩ Quan nói với hai người họ: “Dù sao thì hôm nay các em cũng biết, tôi và bác sĩ Thường là bạn học.”

Có thể thấy giáo sư Thường là thật sự giúp bọn họ chào hỏi. Ở một nơi xa lạ có tiền bối quen chăm sóc thì sẽ khác. Bạn học Cảnh cũng có chút biết ơn đối với vị công tử đào hoa này.

Quay trở lại, đừng quên vừa rồi Thường Gia Vĩ nhắc đến ai đã náo loạn khoa gây mê. Tạ Uyển Doanh nghe lời này, tim liền đập thình thịch. Rõ ràng giáo sư Nhậm đã phối hợp diễn với cô rồi, tại sao có thể nói là do cô làm được.

Biểu cảm của cô không thể che giấu được hai vị tiền bối ngồi ở đối diện. Bác sĩ Quan phàn nàn về cách nói của Thường Gia Vĩ: “Nhìn những gì cậu nói xem, tôi có từng nói cô ấy náo loạn đâu?”

“Cậu không phải ghét bỏ việc em ấy náo loạn sao?” Thường Gia Vĩ nhíu mày: “Là chính cậu nói vừa nãy, nói là chuyện này giống như Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.”

“Này này này, cậu hiểu lầm ý tôi rồi.” Bác sĩ Quan thanh minh: “Ý của tôi là, sự dũng cảm của cô ấy giống như Tôn Ngộ Không Tề Thiên Đại Thánh, khiến cho tôi nể phục.”

Có thể thấy, chuyện của bác sĩ Chu khiến cho bác sĩ Quan cảm thấy rất sảng khoái.

Chịu tổn thương sâu sắc nào chỉ có mình giáo sư Đỗ. Vốn dĩ hai nhóm nhận phong bì hay không nhận phong bì, thuộc về nước sông không phạm nước giếng, mỗi người mỗi đường đi. Việc làm của bác sĩ Chu là áp đặt nhóm người không nhận phong bì phải cùng xuống nước để nhận phong bì, trực tiếp khiến cho một nhóm người tức giận. Hôm nay bạn có thể áp đặt tôi bắt buộc tôi nhận phong bì, lần sau khó đảm đảm được bạn sẽ làm chuyện gì khác áp đặt tôi. Vì vậy, không cần biết người đó có nhận phong bì hay không cũng không thể chấp nhận được cách làm của bác sĩ Chu. Chỉ là người cùng làm trong một bệnh viện không dễ để tố cáo.

Tiền bối nói nể phục cô, Tạ Uyển Doanh tuyệt đối không dám nhận, nói: “Các giáo sư có thể đã hiểu lầm gì rồi, em không có liên quan đến chuyện này.”

“Đúng vậy, bọn tôi hiểu em mà, em không liên quan đến chuyện này.” Bác sĩ Quan tiếp tục cười haha, chỉ cảm thấy rất sảng khoái.

Thấy cô mãi không gọi món, Thường Gia Vĩ lấy lại menu, gọi cho cô một số món, gọi phục vụ đến gọi món: “Cho hai ly cà phê, một miếng bánh mousse socola, rồi một bánh xốp nướng. Không sao, ăn xong rồi từ từ ăn cơm tối. Không thì lát nữa anh mời em ra ngoài ăn lẩu.”

“Không cần đâu ạ.” Tạ Uyển Doanh nói với tiền bối: “Tối nay bạn học của em mời em đi ra ngoài gặp mặt, muốn cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Cậu ta sao?” Thường Gia Vĩ chỉ vào bạn học Cảnh.

“Không phải. Là bạn học trung học của em.” Nói đến Triệu Văn Tông sáng sớm đã gửi tin nhắn cho cô, nói là tối nay sẽ đến trường học tìm cô.

Bình Luận (0)
Comment