Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1810 - Chương 1810 - Đi Nhanh

Chương 1810 - Đi nhanh
Chương 1810 - Đi nhanh

Nhiệt huyết của Chu Hội Thương không giống như Phó Hân Hằng bạn anh che che giấu giấu, là biểu lộ ra bên ngoài.

Làm bác sĩ khi nói về ca bệnh, Thường Gia Vĩ trực tiếp hét vào người nhà bệnh nhân có vẻ đang ngốc nghếch: “Còn ngây người làm gì? Nhanh chóng đưa người đến thủ đô chữa trị đi!”

Cảnh Vĩnh Triết toàn thân run rẩy, đứng bật dậy, lao ra khỏi quán cà phê.

Thấy vậy sợ bạn xảy ra chuyện gì, Tạ Uyển Doanh vội vàng chạy ra ngoài đồng thời gọi điện thoại cho giảng viên.

Nhậm Sùng Đạt nhận được điện thoại, đầu óc mộng mụ, trách móc nói: “Sáng nay thầy vừa hỏi em có chuyện gì không thì không báo, em nói với tôi là không có!”

Biết rằng cô là người thẳng thắn, không thể vòng qua vòng lại hiểu rõ hàm ý câu hỏi của giáo sư.

“Giáo sư Nhậm, là như thế này....” Tạ Uyển Doanh không biết giải thích cho mình như thế nào. Nói rằng giáo sư Nhậm có lẽ biết em trai của bạn học Cảnh bị bệnh từ lâu, điều này có nghĩa giáo sư Nhậm cũng có thể đã chẩn đoán sai rồi.

Nhậm Sùng Đạt sờ trán, sau đó Cảnh Vĩnh Triết cũng không nói với anh rằng bệnh tình em trai mình chuyển biến xấu đi, chỉ nói rằng bắp chân liên tục đau. Chỉ có thể nói, anh làm bác sĩ mà không đủ cẩn thận như bạn học Tạ để phân biệt triệu chứng thật thật giả giả của bệnh nhân cần phải sàng lọc kỹ lưỡng.

Là anh sai rồi.

“Thầy cùng em ấy trở về nhà đón em trai em ấy đến đây khám bệnh. Các em, đặc biệt là em, khi không có thầy ở đây, làm bất cứ chuyện gì cũng phải chú ý cẩn thận cho thầy.” Nhậm Sùng Đạt dặn dò sinh viên.

“Em biết rồi, giáo sư Nhậm.”

“Có chuyện gì không tiện liên hệ với tôi, có thể gọi điện thoại cho đàn anh Tào của em hoặc là các giáo sư khác.”

“Vâng, vâng, giáo sư.” Tạ Uyển Doanh vừa nói chuyện điện thoại, vừa không ngừng đuổi theo bạn học Cảnh đang chạy ở phía trước, đưa điện thoại của mình: “Giảng viên tìm cậu, nói là cùng cậu về nhà, cậu đừng lo lắng.”

Gương mặt Cảnh Vĩnh Triết đổ đầy mồ hôi, tay nhận điện thoại của cô run run, hốc mắt đỏ hoe.

Tạ Uyển Doanh đứng ở trước mặt cậu ấy nói: “Tôi biết hiện tại cậu đang suy nghĩ gì. Tôi cũng từng giống như cậu, không thể nhìn ra được người thân của mình bị bệnh như thế nào. Tin tưởng tôi, em trai cậu còn kịp.”

Người không kịp là ông nội của bạn học Phan, và ông ngoại trước khi cô tái sinh.

Hai mắt của bạn học Tạ này rất thật, Cảnh Vĩnh Triết giống như mọi khi không nhìn thấy một chút dấu vết nào dối trá trong đôi mắt cô.

Còn kịp thời gian. Tạ Uyển Doanh gật đầu hết lần này đến lần khác.

Nhớ đến cô là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của em trai cậu ấy, Cảnh Vĩnh Triết hít một hơi sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên nói chuyện với giảng viên. Tạ Uyển Doanh giúp cậu cầm balo của mình và cậu ấy, chuẩn bị nhanh chóng trở về trường học.

Trước khi bọn họ trở về, Nhậm Sùng Đạt nhờ người mua vé máy bay, đợi khi sinh viên đến, vội vàng cùng sinh viên xuất phát. Tình huống này của bệnh nhân không thể chờ đợi được nữa.

Tất cả các bạn học trong lớp nhận được tin tức chạy đến tiễn giảng viên và bạn học Cảnh, từng người một đều hô to: “Tiểu Cảnh, đừng lo lắng, có chuyện gì thì ôm chặt giảng viên.”

Đám nhóc này. Nhầm Sùng Đạt quay đầu lại trừng mắt nhìn thẳng vào đám nhóc của lớp này, nói với lớp trưởng: “Em trông chừng chúng nó một chút, đừng cùng chúng nó làm chuyện xấu.”

“Vâng.” Nhạc Văn Đồng đồng ý, để cho giảng viên yên tâm.

Sau khi nhìn giảng viên rời đi, mọi người nhìn nhau.

“Ôi chao.” Lý Khải An thở dài nói: “Tiểu Cảnh không bằng tìm Doanh Doanh xem hồ sơ bệnh án sớm một chút.”

“Ai bảo trước đó bọn họ đều không thích tiếp xúc với Doanh Doanh.” Triệu Điềm Vỹ muốn nói rằng các sinh viên khoa ngoại bọn họ đều kỳ quái, không giống như bốn người bọn họ thông minh sớm đã nịnh bợ được nữ học bá.

Lâm Hạo nghe được câu này của cậu thì liền đẩy cậu và Lý Khải An ra: “Hai người các cậu đi đi, đừng làm mất mặt Doanh Doanh nữa.”

Bình Luận (0)
Comment