Cậu muốn chạy?” Anh La xoay người đuổi theo cậu.
Lúc Hồ Hạo chạy đi đã kéo em gái La để cô ấy giúp chặn người.
Em gái La không đề phòng, ngồi bịch xuống sàn nhà, rên rỉ.
Tên khốn nạn đó, nhìn thấy em gái anh ta ngã còn muốn bỏ chạy. Anh la xắn tay áo, lần này muốn bắt Hồ Hạo lại đánh chết tại chỗ.
Triệu Văn Tông nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, đầu óc chỉ có thể choáng váng rồi lại choáng váng: Bây giờ phải làm sao đây?
đột nhiên một bóng người lướt ngang qua trước mặt cậu, chỉ thấy là bạn học Tạ chạy xông ra ngoài.
Khi nhìn thấy sản phụ ngã xuống, hai mắt của Tạ Uyển Doanh lập tức phán đoán được rằng sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra, vội vàng chạy nhanh đến bên bệnh nhân.
Em gái La ngồi trên mặt đất vừa khóc vừa run.
“Cô nằm xuống, nằm xuống trước đi, đợi lát nữa đưa cô đến bệnh viện. Tình hình này của cô nhất định phải nằm không thể động.” Tạ Uyển Doanh đỡ cô ấy nằm xuống tại chỗ trước, sau đó quan tráng tình trạng cơ thể cô ấy, rồi quay đầu hỏi Triệu Văn Tông: “Gọi 120 chưa?”
Vốn định gọi 120, Triệu Văn Tông nhớ đến chuyện quan trọng này cầm điện thoại gọi đến trung tâm cấp cứu, vừa hỏi cô: “Doanh Doanh, cô ấy thế nào rồi?”
Đang ở trước mặt bệnh nhân, Tạ Uyển Doanh không dám trực tiếp nói ra tình hình không được ổn lắm. Phụ nữ mang thai đi đâu cũng được, nhưng phải cẩn thận chú ý không được ngã, bà bầu khỏe mạnh cũng biết sợ ngã sẽ sảy thai. Chứ đừng nói đến những bà bầu trong suốt quá trình mang thai sức khỏe không được ổn định.
Nhìn thấy máu từ quần em gái La từ từ thấm ra, không bao lâu sau tụ lại giống như một dòng suối nhỏ.
Những người xung quanh nhìn thấy, từng người một đều kêu lên: “Chảy máu rồi!”
Nghe người khác nói mình chảy máu, thân thể em gái La giống như gió mùa thu lá rụng, sắc mặt tái nhợt, run rẩy kêu lên: “Anh, anh ơi, con em....”
Anh La đang đang đuổi theo Hồ Hạo nghe thấy tiếng kêu của em gái, chạy trở lại, nhìn thấy cảnh em gái mình chảy máu giống như bị dọa sợ không nhẹ, hét lên: “Cái này là có chuyện gì vậy?”
Tại sao em gái anh ta đang êm đẹp đột nhiên lại chảy máu?
Ngược lại, anh La rất nhanh phát hiện Tạ Uyển Doanh đang ở bên cạnh em gái, đột nhiên nhớ đến những lời Hồ Hạo đã nói trước đó.
Đây là bác sĩ, tôi mời đến phụ trách giúp em gái anh phá thai..... Lời của Hồ Hạo là ý này quả không sai.
Tạ Uyển Doanh đang suy nghĩ về việc giúp điều chỉnh vị trí của bệnh nhân, nhìn xem liệu có thể làm chậm quá trình chảy máu hay không, thì phía sau có một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ áo sau của cô.
Bị người ta túm mạnh như vậy, thực sự nằm ngoài dự liệu của cô, trong khoảnh khắc biến hóa đó cô chỉ có thể miễn cưỡng xoay người. Trước mặt cô hiện ra khuôn mặt hung dữ của anh La.
“Cô là bác sĩ.”
Anh La mạnh mẽ nói ra bốn chữ này.
Tạ Uyển Doanh nghe ra được cảm xúc trong lời nói của đối phương, người này, rõ ràng là ôm lấy một loại tình cảm sâu sắc đối với bác sĩ: Hoàn toàn không phải là cảm kích đối với bác sĩ.
“Tôi biết chỉ cần là bác sĩ cũng không phải loại người tốt gì.” Từng câu từng chữ của anh La nhắm thẳng vào mặt cô.
Tạ Uyển Doanh bình tĩnh, nói: “Trước tiên phải an ủi cảm xúc của cô ấy, để cho cô ấy bình tĩnh lại, tránh cho sản phụ chảy quá nhiều máu, điều này rất quan trọng.”
“Cô không cần chuyển sự chú ý đi.” Anh La sau khi gào lên câu này với cô, hai tay bóp cổ cô không thương tiếc.
Triệu Văn Tống sau khi gọi điện thoại cho 120 xong quay lại nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ vội chạy đến ngăn anh La: “Anh đừng như vậy. Chuyện này không liên quan đến cậu ấy đâu. Tất cả đều là do một mình Hồ Hạo làm ra.”
“Tại sao không liên quan đến cô ta? Cô ta không phải bác sĩ sao? Hồ Hạo gọi cô ta đến phá thai? Cậu nhìn xem cô ta đã làm gì em gái tôi rồi?