Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 183 - Chương 183 - Có Phải Bạn Trai Của Con Không?

Chương 183 - Có phải bạn trai của con không?
Chương 183 - Có phải bạn trai của con không?

Bên kia Tôn Dung Phương vội vàng cúp điện thoại.

Tạ Uyển Doanh giữ điện thoại và không động đậy trong một lúc.

“Đây.” Một chiếc khăn tay màu xanh đậm lại được đưa cho cô.

Tạ Uyển Doanh quay đầu lại, một đôi mắt sáng đen đối diện nhìn cô với vẻ lo lắng sâu xa. Nhận ra mình đã mất bình tĩnh, cô vội vàng dụi mắt: "Đàn anh."

"Có chuyện gì em có thể nói với anh. Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ lắng nghe."

Nói rồi anh nhét chiếc khăn vào lòng bàn tay cô và nắm chặt tay cô.

Cảm thấy tay cô thật lạnh, nếu có thể anh rất muốn ôm cô vào lòng để cho cô hơi ấm.

Tầm nhìn của Tạ Uyển Doanh mơ hồ, trong đầu cô chỉ có giọng nói của ba cô đang mắng mẹ. Trong lòng cô rất tức giận, nếu sau này ba cô dám đánh mẹ vì chuyện của cô, cô nhất định sẽ không bao giờ để yên nữa.

Nhìn vẻ mặt của cô lúc này, Tào Dũng có thể thấy được sự tức giận trong lòng cô, và khi anh nghĩ đến việc cô sắp khóc vừa rồi, lông mày anh lại càng nhíu chặt hơn bao giờ hết.

Mì bò rất dễ nguội. Anh phục vụ đi qua thấy hai người chưa ăn thì giật mình, chạy lại bếp nói: "Làm lại làm lại!"

Nghe vậy, Tào Dũng mới định thần lại, buông tay cô ra, chào hỏi người đàn ông: "Không cần đâu, hâm nóng lại là được rồi."

Sau đó, nhà bếp gửi cho họ một đĩa chân giò sốt khác để thêm rau.

Tạ Uyển Doanh đang ăn mì sực nhớ ra nói: "Em muốn mua một tô cháo cho Lệ Tuyền, có cháo ở đây không ạ?"

"Anh sẽ nhờ bọn họ nấu cháo. Lúc về có thể mang đi." Tào Dũng nói.

"Cám ơn đàn anh ạ."

"Khách sáo với anh làm gì. Khách sáo với ai cũng đều được nhưng không cần khách sáo với anh đâu."

Nghe thấy lời nói của đàn anh Tào có chút thái độ phàn nàn, Tạ Uyển Doanh khẽ mỉm cười: Tất cả các đàn anh, đàn chị của Hiệp hội Y khoa Quốc gia đều là những người rất tốt.

Cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Tào Dũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn tiếp tục suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

Cả hai quay trở lại bệnh viện sau khi ăn mì và mang cháo đã đóng gói cùng cơm niêu cho Hoàng Chí Lỗi.

Ngô Lệ Tuyền sau khi tiêm thuốc đã ngủ thiếp đi và lúc tỉnh dậy cảm thấy tốt hơn rất nhiều, vì vậy mà cô tràn đầy năng lượng, lúc nhìn rõ Tạ Uyển Doanh và một anh chàng đẹp trai đang đi tới, cô chớp chớp mắt: “Ai vậy? bạn trai của cậu hả?”

“Không phải, không phải đâu. Đây là đàn anh của tôi, anh ấy họ Tào.” Tạ Uyển Doanh lắc đầu với cô bạn thời thơ ấu nói:

“Tối nay cậu ăn cháo đi. Bị viêm amidan thì khó nuốt lắm”.

Cháo còn hơi nóng nên Ngô Lệ Tuyền cầm thìa thổi nguội rồi mới ăn.

“Em sẽ đưa cơm cho anh Hoàng.” Cầm hộp cơm lên, Tạ Uyển Doanh nói với những người khác.

Tào Dũng gật đầu với cô.

Tạ Uyển Doanh không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường, và vội vã đến phòng trực tổng hợp của bệnh viện với hộp

cơm nóng.

Nhìn bóng lưng chạy đi của cô, Ngô Lệ Tuyền ngẩng đầu nhìn về phía đàn anh Tào đang chu cái miệng nhỏ nhắn, cảm thấy người đàn ông này có chuyện muốn hỏi cô.

Quay người lại, Tào Dũng đút cả hai tay vào túi áo khoác và hỏi: "Cô có biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà em ấy không?"

Lúc nghe cô nói chuyện điện thoại có nhắc đến từ mẹ, có lẽ là điện thoại cùng ba mẹ cô.

Hỏi cô bạn thời thơ ấu của cô về chuyện gia đình? Ngô Lệ Tuyền không trả lời vì cô không định nói.

Tại sao người đàn ông này lại hỏi vấn đề này? Hơn nữa, đây là chuyện riêng tư của gia đình cô ấy, làm sao cô có thể nói

với mọi người nếu không có sự đồng ý của Tạ Uyển Doanh.

"Tôi là đàn anh của em ấy. Tôi muốn quan tâm đến em ấy, và tôi không có ý định xấu nào khác."

Không có gì ngạc nhiên khi mọi người thường cảm thấy tốt hơn sau khi nói chuyện điện thoại với gia đình. Nhưng Tạ

Uyển Doanh, cô ấy có vẻ không thích nói chuyện với gia đình.

Cùng người nhà nói chuyện qua điện thoại tâm tình có thể tốt mới là lạ. Đừng nói riêng Tạ Uyển Doanh, chính cô cũng không thích cùng gia đình gọi điện qua lại.

Bình Luận (0)
Comment