Nhìn vẻ mặt im lặng của anh trai, em gái La nhớ lại chuyện lúc trước.
Mấy năm trước ba mẹ của hai anh em bọn họ đã mất. Ba mẹ bị tai nạn xe, tên tài xế gây chuyện đáng chết đó đã bị bắt rất nhanh. Xe cấp cứu đến biết nạn nhân bị thương rất nặng, nên trực tiếp đưa ba mẹ họ đến bệnh viện thành phố để cấp cứu.
Sau khi hai anh em họ biết tin đã vội vàng đến khoa cấp cứu của bệnh viện thành phố, điều mà họ chưa bao giờ nghĩ tới là, ba mẹ chỉ được đưa đến bệnh viện thành phố, nhưng không đáp ứng được điều kiện để cứu sống ba mẹ của họ. Bệnh viện thành phố yêu cầu họ chuyển nạn nhân đến bệnh viện ở thành phố lớn. Vào thời điểm đó, việc đưa những nạn nhân đến bệnh viện thành phố thay vì bệnh viện huyện đã sử dụng các nguồn lực của trưởng thôn, tốn rất nhiều sức lực.
Tình huống này thật sự rất giống với tình huống của ông nội Tạ Uyển Doanh trước khi cô sống lại lần nữa. Chuyển đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố nhưng nhận ra trình độ và kỹ thuật của bác sĩ người ta không đủ tốt, nên đã từ chối thực hiện ca phẫu thuật. Bản thân Tạ Uyển Doanh không có nguồn vốn nào khác để đưa ông của cô đến bệnh viện cao cấp hơn. Thân là một bác sĩ, cô biết rõ chỉ cần có bác sĩ chịu phẫu thuật thì ông nội của cô vẫn còn cơ hội được cứu, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người thân bị buông bỏ đến chết trong phòng cấp cứu của bệnh viện tuyến dưới.
Hai anh em nhà họ La cũng cùng chung cảnh ngộ, khóc lóc cầu xin trong khoa cấp cứu của bệnh viện, nhưng không ai có thể giúp được họ. Sau cùng, hai anh em họ nhìn ba mẹ chết trong phòng cấp cứu mà không được phẫu thuật.
Bi thảm nhất là ba của bọn họ, bị trì hoãn mười tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu của bệnh viện, không thành công khi được chuyển đến bệnh viện khác cho đến khi chết.
Tài xế gây chuyện đó bị kết án. Vấn đề là ba mẹ bọn họ có cơ hội sống lại hay không, họ có thể tìm ai để nói lý lẽ về việc bị bệnh viện dây dưa. Cảnh sát cho biết họ không thể kiểm soát chuyện của bác sĩ.
Phản ứng có vẻ không khoan nhượng của bác sĩ giống hệt như phản ứng của bệnh viện huyện mà cô vừa đến thăm, chỉ nói sẽ tìm các bác sĩ khác để được giúp đỡ. Họ lấy gì để nhờ các bác sĩ giúp đỡ. Lần này cô suýt chết như cha mình, may mắn thay cô đã gặp được một bác sĩ có vẻ tốt bụng giúp cô chuyển đến một bệnh viện khác.
Em gái La nghĩ đến đây, ngẩng đầu lên nhìn vào Tạ Uyển Doanh rồi hét lớn: “Bác sĩ Tạ.”
Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân có thực sự xấu xa hay không, chỉ cần nghe tiếng gọi đầy cảm kích của em gái La là biết, hai anh em này thực sự không hề xấu.
Anh La cứng đờ người, nhất thời xấu hổ. Tự nhiên làm cho anh ta nhớ lại tối qua ở khoa cấp cứu, nữ bác sĩ này đã thật sự nhịn không báo với cảnh sát, ngược lại làm cho anh ta cảm thấy xấu hổ.
Người này rốt cuộc là tốt hay là xấu, Hồ Hạo nói người muốn phá thai của em gái anh ta là đồ đểu, nhưng tại sao cô lại muốn giúp em gái anh ta chuyển viện, tại sao lại bao che tội cho anh ta. Tâm trí của anh La rối bời.
Bác sĩ Bành thở dài bất lực, khi nghe cuộc trò chuyện vừa rồi của hai anh em bọn họ cô ấy mới cảm nhận được nguyên nhân dẫn đến sự tức giận của người nhà bệnh nhân.
Trong lâm sàng, có rất nhiều người nhà bệnh nhân đổ lỗi cho bệnh viện không đáp ứng được yêu cầu khám chữa bệnh, suy nghĩ của người nhà có thể nói là bản chất của con người. Bác sĩ áo blouse trắng được mệnh danh là thiên thần cứu người, nhưng lại hóa thân thành địa chủ khoát tay trốn tránh trách nhiệm khi bệnh nhân cần được cứu sống gấp. Không nói đến người ngoài ngành, trên thực tế, bản thân các bác sĩ cũng cảm thấy một số hệ thống y tế hiện nay rất vô lý.
Lẽ ra không nên để người nhà bệnh nhân tự liên hệ với bệnh viện để chuyển viện. Theo yêu cầu tình trạng bệnh của bệnh nhân, bệnh nhân có thể được chuyển từng cấp. Những bệnh viện hạng ba đó không nên tiếp nhận bệnh nhân bình thường, mà nên chuyên tiếp nhận bệnh nhân mắc bệnh nan y, bệnh nặng phức tạp. Điều này liên quan đến một thuật ngữ chuyên môn được gọi là chẩn đoán và điều trị phân cấp.