Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1863 - Chương 1863 - Có Phải Bị Kích Thích Hay Không

Chương 1863 - Có phải bị kích thích hay không
Chương 1863 - Có phải bị kích thích hay không

Có quá nhiều người. Đủ loại người chặn lối đi và cửa ra vào. Sau khi theo băng ca bệnh nhân xuống xe cấp cứu, Tạ Uyển Doanh phải kễnh chân lên, đầu nhìn ra xa, nhưng không thấy đàn anh Thân cũng không thấy những người đại lão Trương đâu.

Người đến tiếp nhận bệnh nhân là một bác sĩ họ Tề khoa nội mà cô chưa từng gặp mặt, là bác sĩ do người nhà bệnh nhân tự mình liên hệ.

Mãi một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng cô tương đối quen thuộc xuất hiện ở hành lang: Là Thạch Lỗi khoa ngoại tim mạch Quốc Trắc sao?

Thạch Lỗi đứng ở trạm y tá chuẩn bị viết cái gì đó, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm ở sau lưng, quay mặt lại, nhìn thấy cô, cũng hơi bất ngờ, lập tức cầm bút đi tới.

Lúc này Tạ Uyển Doanh và những nhân viên y tế khác đã chuyển bệnh nhân đến một góc trong phòng cấp cứu, bác sĩ Tề lật xem hồ sơ bệnh án. Thạch Lỗi đi xuyên qua đám người, đến trước mặt bọn họ.

“Giáo sư Thạch.” Tạ Uyển Doanh cung kính chào tiền bối.

Bác sĩ Tề nhìn thấy cô chào, liền nhìn hỏi Thạch Lỗi: “Anh quên cô ấy sao? Cô ấy gọi anh là giáo sư?”

“Cô ấy là sinh viên y của Quốc Hiệp, là học muội của bác sĩ Thân khoa nội các cậu.” Thạch Lỗi giới thiệu đơn giản cô là ai với cho đồng nghiệp biết.

“Cô ấy là sinh viên y của Quốc Hiệp?” Bác sĩ lại lật tờ giấy trong hồ sơ bệnh án, không sai, trang phục ghi là Bắc Đô 3, hít một hơi biểu thị sự hoài nghi: “Người của Quốc Hiệp mà chạy đến Bắc Đô 3 thực tập sao?”

Trường hợp này rất hiếm thấy, vô cùng hiếm thấy. Hai học viện y là những đối thủ cạnh tranh nổi tiếng, bình thường tranh nhau chẳng biết mèo nào thắng mỉu nào một mất một còn. Bồi dưỡng sinh viên của đối phương chẳng khác nào bồi dưỡng đối thủ, chẳng lẽ Bắc Đô này đầu óc bị chạm mạch rồi sao.

Trong đầu bác sĩ Tề chứa trăm ngàn câu hỏi vì sao, hoài nghi hỏi Tạ Uyển Doanh: “Nhà cô có ai làm việc ở Bắc Đô 3 sao?”

Có ví dụ như vậy, con của nhà mình không thi đậu học viện y của mình, chỉ có thể đường cong cứu quốc sắp xếp cho con mình đến học viện y của mình dạy để thực tập.

“Không có.” Ba mẹ cô là những người thân bình thường.

Thạch Lỗi không ngạc nhiên như bác sĩ Tề, suy nghĩ hoàn toàn khác với bác sĩ Tề. Sinh viên có năng lực, học viện y nào cũng sẵn sàng cho phép đối phương đến thực tập. Đầu óc ngớ ngẩn không phải là Bắc Đô, mà là Quốc Hiệp, thế mà để sinh viên của mình đến chỗ đối thủ học tập cũng không sợ bị người khác bắt mất. Chỉ có thể nói sự tự tin của Quốc Hiệp mạnh số một vũ trụ.

Hai bác sĩ Quốc Trắc đọc hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, nhanh chóng phát hiện được chỗ kỳ lạ. Bác sĩ Tề không nhịn được hỏi: “Bệnh nhân bị kích thích gì vậy?”

Bác gái anh ta bị kích động gì vậy? Mẫn Đông Tú lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, liền hỏi bác sĩ: “Là tình huống như thế nào?”

“Có phải bệnh nhân đi không vững nên tự mình ngã không? Hay là cảm xúc nhất thời bị kích động?” Lúc bác sĩ Tề hỏi vấn đề này, biết rằng khả năng trước tương đối thấp, nếu như thân thể yếu càng có khả năng là ngã gãy xương chứ không phải là ngã mà phát bệnh tim, khả năng càng cao là trước khi ngã bị dọa phát bệnh tim. nếu nói như vậy, cảm xúc nhất thời bị kích động thuộc về yếu tố tương tự. Có lẽ là nhịp tim thất thường do bị kích thích, mà không phải động tác gây ra từ một bệnh hiện có, bởi vì hồ sơ bệnh án của bệnh nhân cùng với các báo cáo kiểm tra hiện có đều không hỗ trợ.

“Bác gái tôi nhập viện một mình, bản thân có thể tự đi lại có thể di chuyển, bản thân bác ấy vô cùng lạc quan với cuộc sống. Chúng tôi đột ngột nhận được thông báo của bệnh viện rằng bác ấy xảy ra chuyện thì rất ngạc nhiên.” Mẫn Đông Tú cho thấy rằng lúc đó người nhà bệnh nhân hoàn toàn không ở cùng bệnh nhân trong bệnh viện, trước đó bệnh nhân vẫn ổn, vì vậy kích thích này hoàn toàn không xuất phát từ nội bộ gia đình bệnh nhân mà từ bên ngoài gia đình.

Bình Luận (0)
Comment