Câu này quá dài và lượng thông tin quá nhiều. Tay Đô Diệp Thanh chạm vào kính một lúc lâu cần phải tiêu hóa tiêu hóa, lại xem xét có nên nói với Trương Hoa Diệu hay không.
Xe cấp cứu trở về Bắc Đô 3, nhìn thấy đã bốn năm giờ chiều rồi.
Khi Tạ Uyển Doanh quay trở lại phòng khoa tất cả các giáo sư đã rời đi. Bác sĩ Tả Lương có gửi tin nhắn nói với cô sau khi trở về có thể tự mình tan làm.
Cởi áo khoác blouse trắng đổi sang áo khoác bình thường, thu dọn xong đồ đạc cá nhân, xách túi đi ra ngoài. Trên đường đi nghĩ đến sau khi dè Mẫn điều trị ở Quốc Trắc qua hai ngày mới có thể tỉnh lại, đến lúc đó có thể biết được chân tướng sự việc từ dì.
Vừa đi ra khỏi khu vực phòng bệnh khoa phụ sản, bước chân không khỏi khựng lại, chỉ nhìn thấy anh La Đang đứng ở phía trước cách đó không xa.
Nhớ đến sáng sớm anh La đã đến một lần, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy lo lắng có phải em gái la bảo anh trai mình đến tìm cô. Tạ Uyển Doanh đi đến hỏi: “Bệnh nhân như thế nào rồi?”
Con người của cô thật sự luôn quan tâm đến em gái của anh ta. Anh La nhíu mày do dự hết lần này đến lần khác, rồi nói: “Bác sĩ Tạ, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”
Hiếm khi đối phương gọi cô là bác sĩ Tạ. Trước đó đối phương là một người không muốn thừa nhận bác sĩ nào, cho rằng bác sĩ không gánh được danh hiệu bác sĩ này vào thời khắc quan trọng không phải hèn hạ thì chính là đồ xấu xa.
Tạ Uyển Doanh có thể nghe ra được, trong lòng đối phương có chỗ thả lỏng là vì đã quay về suy nghĩ lý trí người bình thường trước đó. Lại nghĩ đến buổi sáng đối phương đã làm chứng cho cô, nói: “Cảm ơn anh đã nói sự thật về chuyện lúc sáng.”
Được cô cảm ơn, anh La chà sát hai lòng bàn tay, khóe miệng ngang bướng cong lên: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải nói vì cô mà.”
“Tôi biết rồi.”
“Tôi chỉ cảm thấy con người cô cũng không tệ.” Giọng anh La lắp ba lắp bắp để lộ ra tiếng lòng chân thực.
“Hầu hết các bác sĩ đều giống như tôi. Em gái anh đang ở khoa phụ sản, những người bác sĩ bành đối với anh cũng rất tốt có phải không?” Tạ Uyển Doanh nói.
Nhớ lại em gái mình sau khi vào khoa điều trị nội trú nhận được nhiều sự quan tâm từ các nhân viên y tế. Anh la càng trở nên trầm tĩnh hơn, bởi vì không có gì để nói.
“Có chuyện gì sao?” Tạ Uyển Doanh hỏi, ngầm nghĩ rốt cuộc tại sao đối phương lại đến tìm cô.
“Bác sĩ Tạ.” Sau khi anh La đã nghĩ xong, ngẩng đầu lên, thể hiện sự kiên quyết nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ đi đến đồn cảnh sát tự mình đầu thú. Tôi chỉ muốn thương lượng với cô một chút, có thể đợi sau khi em gái tôi khỏe lại rồi tôi đi đầu thú có được không? Hiện tại con bé một mình nhập viện ở đây không có người khác bên cạnh con bé, tôi không yên tâm.”
Người này biết mình đã làm sai, cả ngày nơm nớp lo sợ liệu có bị cảnh sát bắt đi không, không bằng giải quyết dứt khoát như thế nào thì như thế đó. Quan trọng nhất là bác sĩ trước mặt này giống như em gái anh ta nói khác với các bác sĩ khác. khiến cho anh ta vung nắm đấm trước đó là rất vô lý. Chỉ là nếu như anh ta tự thú một khi bị giam giữ, em gái anh ta và đứa bé không ai chăm sóc sẽ là một vấn đề.
Đối phương muốn tự thú là chuyện tốt, Tạ Uyển Doanh sẽ không ngăn cản. Còn đối với yêu cầu chậm hơn một chút của đối phương, chính là điều cô suy nghĩ vì bệnh nhân với tư cách là bác sĩ. Tạ Uyển Doanh gật đầu: “Không sao. Tất cả mọi chuyện đợi cô ấy sinh con xong hai mẹ con đều bình an rồi lại nói. So với những gì anh nói, hôm nay tôi nhìn thấy căng tin bệnh viện có dán quảng cáo tuyển dụng việc làm, nói là cần nhân viên căng tin làm bán thời gian. Anh có muốn thử xem không?”
Nghe thấy đề nghị này của cô, anh La sững sờ.
“Anh đừng hiểu lầm.” Tạ Uyển Doanh giải thích lý do tại sao mình đưa ra lời đề nghị này: “Trên thực tế, hoàn cảnh gia đình tôi cũng gần giống như nhà các anh, biết rằng chỉ cần trong nhà có bệnh nhân nhập viện, chuyện tiền nong này sẽ tiêu hao rất nhanh chóng.”