Đúng vậy, chỉ trong vòng chưa đầy một giây, đàn anh đã hoàn thành xong việc thắt nút. Tạ Uyển Doanh chỉ có thể nói thầm trong lòng rằng với cái tốc độ nhanh như chớp này, chắc hẳn là đàn anh đã thắt nút nhiều như ăn cơm bữa, một miếng cắn là có thể nuốt cả miếng thịt.
Bác sĩ ngoại khoa là như vậy, thắt nút quá nhiều, đầu óc không cần suy nghĩ nữa, tay cứ thế mà làm.
Anh chính là tượng đài của khoa ngoại.
Sau khi thắt nút xong, Tào Dũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh quá lâu không làm giáo sư lâm sàng nên quên mất làm một giáo sư hướng dẫn cần phải như thế nào, anh quay lại và nói với đàn em của mình: "Anh sẽ làm mẫu chậm lại cho em xem.”
Đã nói cần thao tác chậm lại, nhưng khi thắt nút, anh không biết làm thế nào để thực hiện các thao tác bằng tay chậm lại. Sau khi thắt một vài nút đơn liên tiếp, nút đơn chuyển thành nút đôi và sau đó thành nút lặp ba. Tào Dũng nhận ra có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng dừng tay lại, đồng thời đưa mắt nhìn đàn em Hoàng Chí Lỗi ra tín hiệu cần cứu giúp.
Hoàng Chí Lỗi nhận được cái nháy mắt từ đàn anh liền nói bổ sung thêm cho đàn em rõ: "Thắt một lần là được một nút đơn, thắt hai nút đơn là thành nút đôi, và thắt ba nút đơn là được nút lặp ba lần."
Sau khi nói xong, cả hai nhận thấy rằng em ấy có vẻ như đang ngây người ra, mắt nhìn chăm chăm vào nút thắt, một chút chuyển động cũng không có.
Tạ Uyển Doanh tự nghĩ: Chẳng trách người ta bảo rằng, bác sĩ nam có thể thắt nút đẹp đến như vậy. Nó thực sự gọn gàng như cách một cô gái thêu thùa, và nó cũng cực kỳ nhanh. Ngoài ra, có một cảm giác trông rất có lực, điều mà các cô gái không có. Nó giống như sự kết hợp hoàn hảo giữa thêu tay và máy thêu.
Vì vậy, ngay sau khi cô cố gắng nhìn rồi lại nhìn, cô lặp đi lặp lại hình ảnh đàn anh thắt nút trong tâm trí và cố gắng tìm ra sức mạnh tuyệt vời trong việc thắt nút của đàn anh bắt nguồn từ đâu.
Tự luyện tập và được giáo sư giảng dạy quả thực rất khác nhau. Nếu tự mình luyện tập lại, cô không nghĩ rằng mình có thể luyện được trạng thái có lực như thế này.
“Tạ Uyển Doanh.”
Đàn anh Hoàng vỗ vai cô ấy, Tạ Uyển Doanh định thần lại.
“Tại sao em lại thất thần ra thế?” Hoàng Chí Lỗi hỏi cô.
Bảo cô ấy nhìn đàn anh thắt nút mà ngây cả người ra, thì đáng lẽ cô nên tiếp tục nhìn vào khuôn mặt và dáng người đẹp trai của đàn anh, nhưng cô cứ nhìn chằm chằm vào nút thắt đó một cách sững sờ.
“Em đang học hỏi từ đàn anh Tào.” Tạ Uyển Doanh trả lời.
Khi nghe câu trả lời của cô, Tào Dũng cười không nổi mà khóc cũng không xong.
Quay lại, anh tiếp tục hỏi cô: "Em có muốn anh nắm lấy tay em để hướng dẫn cho em thử thắt nút không?"
Cái này thật tốt, được đàn anh nắm tay hướng dẫn để luyện tập, càng có thể có được cảm giác chân thực nơi ngón tay truyền đến sức mạnh. Tạ Uyển Doanh gật đầu cái rụp: “Thế thì tốt quá ạ.”
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, Tào Dũng muốn ngẩng đầu nhìn ông trời: Đây thật sự là phái tiên nữ đến thử lòng phàm nhân sao?
“Em qua bên này đứng một chút.” Tào Dũng nhường chỗ cho cô.
Tạ Uyển Doanh tiến về phía anh.
Đi về phía sau cô, Tào Dũng hai tay vòng qua người cô, một tay đặt lên trên bàn tay trái của cô và một tay đặt trên mu bàn tay phải của cô. Nhìn xuống, Tạ Uyển Doanh thấy rằng bàn tay của đàn anh lớn hơn bàn tay của cô rất nhiều.
Bàn tay của đàn anh Tào rất đẹp, trắng trẻo, sạch sẽ như viên ngọc bích được chạm khắc, có những đốt ngón tay rõ ràng, đồng thời toát ra một loại sức mạnh. Tuy nhiên, sau tất cả, nó lớn hơn bàn tay của cô rất nhiều. Bàn tay cô dưới lòng bàn tay anh trông như một người nhỏ bé đứng dưới chiếc ô khổng lồ.
Sự tương phản hình ảnh mạnh mẽ như vậy khiến cô càng kinh ngạc hơn khi bàn tay to lớn của anh cầm sợi chỉ mỏng như sợi tóc mà không gặp chút khó khăn nào, như voi đang véo kiến, lại uyển chuyển như thục nữ. Muốn luyện tập ra được mức độ như thế, không biết đã phải luyện tập được bao nhiêu năm.
“Em cầm lấy sợi chỉ.” Tào Dũng nói bên tai cô.
Tạ Uyển Doanh nhặt chỉ khâu bằng cả hai tay.
“Em có biết hành động tiếp theo là phải làm gì không?”