Chương 1909 - Anh đang che giấu gì
Đi đến trước mặt đối phương, Hoàng Chí Lỗi chỉ vào đối phương và hỏi: “Anh nghĩ rằng loại chuyện này có thể che giấu được không? Anh biết rằng chuyện này có thể liên quan đến sự an nguy của tính mạng. Chúng tôi đến đây để hỏi anh, anh nên trả lời câu hỏi của chúng tôi một cách trung thực.”
“Được rồi, được rồi, đừng quá kích động…” Thấy vậy, Chu Tuấn Bằng trong văn phòng tiến lên, kéo xuống tay áo của người đồng hương đang kích động, nhắc nhở: “Đây là văn phòng của thầy Phó.”
Nếu các anh muốn đánh nhau thì đừng đánh nhau trên địa bàn của bên thứ ba.
Nhìn một màn đầy tia lửa trước mắt, trên khuôn mặt không chút biểu cảm của Phó Hân Hằng hiện lên một cái cau mày, nhưng anh lại cắt ngang công việc trong tay và ngả người ra sau ghế, gõ gõ chiếc bút trong tay hai lần , văn phòng của anh ta không nên là chiến trường cho người khác.
Anh ta không ngờ rằng Tào Dũng sẽ đích thân đến văn phòng của anh ta để bắt người, nhưng bạn học cũ của anh ta lại cãi nhau trực diện với Tào Dũng, hai người tranh cãi về cái gì? Làm anh ta liên tưởng đến hình ảnh ba người ăn cơm ngày đó. Chắc chắn đã có chuyện phát sinh, anh ta đã hỏi nhưng kể cả Tạ Uyển Doanh và Thường Gia Vĩ đều không trả lời anh ta.
“Bác sĩ Phó, anh có biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó không?” Tào Dũng chú ý đến nét mặt của anh ấy liền hỏi.
“Không, tôi không biết.” Phó Hân Hằng trực tiếp phủ nhận.
“Thầy Phó không thể biết được. Nếu thầy ấy biết, chỉ cần căn cứ vào nhu cầu công việc sẽ không bao giờ giấu diếm người khác. Thầy Phó không phải là người như vậy.” Chu Tuấn Bằng vì cấp trên của mình nói chuyện.
Mặc dù cái người máy này có trái tim lạnh lùng, nhưng anh ấy là một bác sĩ có nguyên tắc, không giống những tay ăn chơi quậy phá.
“Chúng tôi biết. Chỉ có một mình anh ấy biết.” Hoàng Chí Lỗi thay Tào Dũng tiếp tục nhắm mục tiêu vào Thường Gia Vĩ, muốn anh ta nói: “Anh đang muốn che giấu điều gì?”
Bị bọn họ tra hỏi quấy rầy, Thường Gia Vĩ vung tay lên, giả vờ tức giận vỗ lên bệ cửa sổ, nói thẳng: “Các người nói đủ chưa. Các người nghe nói bậy bạ ở đâu, bọn họ nói tôi biết cái gì. Tôi thì có thể biết cái gì?”
“Họ nói lúc xảy ra sự việc chỉ có anh và cô ấy. Chính hai người đã sơ cứu cho bệnh nhân.”
“Có phải người từ Bắc Đô 3 đã thông báo cho các anh không? Không thể nào. Tôi biết rõ những người từ trường cũ của tôi sẽ không lắm miệng nói về thông tin của bệnh nhân ở khắp mọi nơi. Các anh không có việc gì lại đi tìm hiểu về những bệnh nhân không phải của mình. Có phải rất kỳ lạ không?” Thường Gia Vĩ cau mày lại, cảm thấy có gì đó không hợp logic.
“Không phải Bắc Đô 3 mà là Quốc Hiệp. Bệnh nhân đã được chuyển đến Quốc Hiệp. Bác sĩ của Quốc Hiệp gọi anh Tào đến để hội chẩn và bảo chúng tôi đến để hiểu rõ tình hình. Anh ở hiện trường nên biết rõ tình hình này.” Hoàng Chí Lỗi nói thẳng nguồn thông tin. “Ngay từ đầu đi vào anh Tào đã nói cho anh rất rõ ràng, chúng tôi đến muốn tìm hiểu rõ về nguyên nhân bệnh trạng của bệnh nhân. Anh là bác sĩ sao lại che đậy tình hình và không nói gì, anh có muốn trì hoãn việc điều trị của bệnh nhân không?”
“Các anh thật sự vì bệnh nhân mà hỏi sao?” Thường Gia Vĩ lộ ra vẻ nghi hoặc, sớm không hỏi muộn không hỏi, lại nhất định đuổi theo mông anh nóng lòng muốn hỏi vào lúc này , giống như đang rình mò anh vậy.
“Lừa anh là con chó con. Chúng tôi có thư mời hội chẩn mà Quốc Hiệp đã gửi anh Tào.” Hòng Chí Lỗi làm động tác lấy thứ gì đó ra khỏi túi trong khi trả lời, “Đến giờ, bệnh nhân vẫn chưa khỏi bệnh sau khi điều trị ở Quốc Hiệp, bác sĩ của Quốc Hiệp nhớ rằng cần nhờ bên tư vấn phẫu thuật thần kinh để kiểm tra xem chức năng não của bà ấy có bị tổn thương hay không.