Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1921 - Chương 1922 - Giả Làm Đại Gia

Chương 1922 - Giả làm đại gia
Chương 1922 - Giả làm đại gia

Đỗ Hải Uy có phải là đồ ngốc không?Một sinh viên y khoa đang thực tập tại khoa của mình có thể được phép nửa chừng bước lên bàn mổ của người khác không?

“Anh ấy nợ tôi một ân tình.” Thường Gia Vĩ tự tin nói…

Ngay cả Phó Hân Hằng cũng tỏ ra không hài lòng và liếc nhìn anh ta: “Anh ta khi nào thì thiếu nợ anh?” Ngoài ánh mắt chất vấn này, anh ta còn chất vấn bạn học cũ: Lúc trước anh vẫn luôn nói sẽ giúp tôi thu hút mọi người đến kho tim mạch nhưng bây giờ anh lại thay đổi muốn kéo ai đó đến khoa chỉnh hình của mình đúng không?

Thường Gia Vĩ tạm thời không thể quản mối quan hệ giữa mình và bạn học, anh ấy lập tức gọi cho Đỗ Hải Uy: “Này, thầy Đỗ, lần trước không phải tôi đã nói với anh sao? Mối quan hệ giữa hai chúng ta hiện tại đã tốt hơn rồi đấy.”

Tay chơi này quả nhiên có cái miệng ngọt ngào, một đám người đang xem đều sửng sốt.

“Ừm.” Đỗ Hải Uy ở đối diện bình tĩnh đáp lại, tựa hồ đoán được anh ta muốn nói cái gì, “Tôi có thể giúp anh cái gì sao?”

“Là như thế này, anh Đỗ, anh biết em trai của đồng học Tạ Uyển Doanh sẽ phẫu thuật chỉnh hình vào ngày mốt. Tôi muốn Tạ đồng học cùng Cảnh đồng học đến tham quan phòng phẫu thuật. Lúc đầu, Tạ đồng học là người đầu tiên đến phát hiện ra vấn đề của bệnh nhân này. Cô ấy ở đây, đồng học cô ấy sẽ thoải mái hơn.” Thường Gia Vĩ nói.

Hoàng Chí Lỗi nghe những lời của anh ta liền quay lại, muốn nói với anh ta rằng, có bản lĩnh thì trực tiếp nói thẳng mà không cần kiếm cớ.

Thường Gia Vĩ rất bình tĩnh, cái cớ mà anh ta bịa ra là hợp với lẽ thường, không phải là cái cớ gượng ép.

“Được. Tôi sẽ thu xếp cho hai người họ.” Đỗ Hải Uy nói, “Tính mạng của người thân phải được đặt lên hàng đầu.”

“Thầy Đỗ, anh thật thấu hiểu lòng người ” Thường Gia Vĩ cảm kích nói.

“Bác sĩ Thường, anh không cần khách sáo với tôi, chuyện lần trước tôi muốn cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn.” Thường Gia Vĩ thản nhiên nói, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt dò hỏi của mọi người, dứt khoát kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra, “Ông nội của thầy Đỗ có vấn đề về cột sống thắt lưng, nhà họ đưa ông lão đến Quốc Hiệp làm kiểm tra rồi tìm tôi xem.”

“Tại sao lại tìm anh?” Thầy Đỗ đến từ Bắc Đô 3, tìm Bắc Đô 3 không phải thuận tiện hơn sao?” Hoàng Chí Lỗi đưa ra lời chất vấn.

Hôm nay, vị Hoàng đại gia này đối với anh ta có rất nhiều hiểu lầm, Thường Gia Vĩ tỏ ra không hài lòng: “Hoàng Chí Lỗi, anh không phải không biết nhà họ Đỗ sống ở đây, cả ngày anh để họ đưa bệnh nhân đến Bắc Đô khám bệnh?”

Có vẻ như Đỗ Hải Uy từ bác sĩ phẫu thuật cột sống ở Bắc Đô 3 biết được anh ấy đến Quốc Hiệp cũng phải tìm Thường Gia Vĩ nên anh ấy trực tiếp tìm đến Thường Gia Vĩ luôn.

“Không phải ông nội thầy Đỗ bị liệt sao?”

“Liệt nửa người do xuất huyết não chỉ là sức mạnh cơ bắp của chi trái giảm sút, không liên quan gì đến cột sống thắt lưng, eo của ông lão vốn không sao.” Nói xong vội vàng quay qua nói với Tạ Uyển Doanh đang ngồi đối diện, “Doanh Doanh, em nhất định phải đến, tôi đã sắp xếp ổn thoả cho em.”

Tạ Uyển Doanh do dự một chút: “Thầy Thường, thực sự muốn tôi làm trợ lý thứ hai sao?”

“Ừ. Tôi biết em chưa từng đến khoa chỉnh hình, không sao, có tôi ở đây, tôi che chở cho em.”

Những người khác nhìn anh ta, tên ăn chơi này, giả làm đại gia ở đây, hai mắt băng lãnh nheo lại thành khe hở.

Cô không sợ có giáo viên ở đây, Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ, chủ yếu là người nhà của bệnh nhân có thể để ý khi cô là một tân binh trên bàn mổ.

Cảnh Vĩnh Triết nói: “Tôi tin tưởng cô.” Về phần thực lực của cô, anh đã tận mắt chứng kiến nên sớm ​​yên tâm rồi, giống như lần trước hai người bọn họ vừa mới tới khoa sản, đều là tân binh tay không kinh nghiệm. Tạ đồng học có thể dưới tình huống không có sự hướng dẫn của giáo viên ở đó nhưng vẫn nhanh chóng cứu bệnh nhân và đỡ đẻ trên xe cấp cứu, đây rõ ràng là một tài năng.
Bình Luận (0)
Comment