Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 208 - Chương 208 - Có Cho Anh Một Cơ Hội Không?

Chương 208 - Có cho anh một cơ hội không?
Chương 208 - Có cho anh một cơ hội không?

Bác sĩ Trương hô xong liền phát hiện ra người đối diện chẳng có chút động thái gì, một thực tập sinh nhỏ bé thật ra cũng không sợ giáo sư nổi giận. Bác sĩ Trương không thể nhẫn nại được nữa liền la lớn lên: “Em cứ đợi đấy, để tôi xem xem em là ai!”

Sau khi cúp máy, trong phút chốc có thể nghe thấy tiếng sầmnơi hành lang. Bác sĩ Trương bước ra khỏi phòng chờ và đóng sầm cửa lại. Nhìn thấy thế cũng đủ biết được anh ấy tức giận đến mức nào.

Mặc dù Liễu Tĩnh Vân cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cô ấy đã bước lên trước một bước và tự mình đứng chắn trước mặt đàn em để bảo vệ đàn em trước đã.

Bác sĩ Trương đi tới trước mặt hai người bọn họ rồi hỏi: “Là ai, vừa rồi ai gọi điện cho tôi?”

“Thưa thầy, là em gọi điện thoại cho thầy ạ.” Liễu Tĩnh Vân nói.

“Em tránh ra, để thầy xem xem cô ta là ai.” Bác sĩ Trương nói với cô ấy.

Tạ Uyển Doanh đi ra.

Bác sĩ Trương nhìn cô và dường như có chút ấn tượng nhưng không thể nhớ nổi là ai, anh hỏi câu quen thuộc: “Giáo sư dạy em là ai?”

“Đàn anh Hoàng.”

“Có phải Hoàng Chí Lỗi không?” Bác sĩ Trương nhấc điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho khoa ngoại thần kinh.

Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ: Mình sẽ chuẩn bị tinh thần bị ăn mắng ngay khi quay trở về đến văn phòng khoa.

“Thầy Trương, chuyện này không liên quan gì đến em ấy, là em…” Liễu Tĩnh Vân không muốn đàn em của mình gặp rắc rối một mình nên cố gắng ngăn bác sĩ Trương gọi điện để tố cáo.

“Vấn đề của em, đợi lát nữa thầy sẽ nói sau.” Bác sĩ Trương ngạo nghễ nói với Liễu Tĩnh Vân, ý bảo hai người đợi để chỉnh đốn từng người một.

Cô y tá trong bộ phận lễ tân của khoa ngoại thần kinh trả lời điện thoại. Bác sĩ Trương nói: "Hoàng Chí Lỗi có ở đây không? Bảo cậu ấy xuống khoa gây mê. Sinh viên của cậu ấy đang ở chỗ của tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy."

Một khi nghe những lời này, chắc hẳn có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra. Y tá vội vàng đi thông báo cho Hoàng Chí Lỗi biết.

Liễu Tĩnh Vân trong chốc lát nước mắt chực rơi, cô chắc chắn không ngờ đến chuyện tuân theo quy củ để làm một việc đơn giản như vậy mà lại kéo cả đàn anh và đàn em vào rắc rối.

Không lâu sau, điện thoại di động của Tạ Uyển Doanh phát ra tiếng bíp, và khi cô nhấc máy, quả nhiên là giọng nói của đàn anh của cô.

“Doanh Doanh, buổi trưa em không đi ngủ à?”

Ôi chao, tại sao lại là giọng của đàn anh Tào?

Tạ Uyển Doanh vô cùng ngạc nhiên.

Sau đó, mới mơ hồ nhớ ra lúc trước đàn anh Tào có nói đàn anh Hoàng toàn phải ở lại bệnh viện, quá vất vả, có thể về phòng làm việc của anh ấy ngủ một giấc.

"Anh ta đang giữ em lại đúng không? Có cần anh qua đó giải cứu em không?" Tào Dũng hỏi.

Tạ Uyển Doanh cố gắng lắng nghe, chẳng hiểu sao mà cô có thể nghe thấy rằng đàn anh ở đầu dây bên kia dường như đang cười khi anh ấy nói mấy lời này.

"Đàn anh, chuyện là như thế này. Em nghĩ đàn chị và em đã đúng. Bọn em đang thực hiện theo đúng quy trình mà bệnh viện quy định." Tạ Uyển Doanh nói.

Nghe thấy mấy lời này của cô, bác sĩ Trương quay lại và giận dữ lần nữa: “Em nói lại xem nào. Em muốn nói người sai là tôi chứ không phải là em đúng không?!”

“Tạ Uyển Doanh!”

Đó là giọng của Hoàng Chí Lỗi. Tạ Uyển Doanh cầm điện thoại di động và bước ra cửa.

Bác sĩ Trương có chút sững sờ, không hiểu sao người ở đầu dây bên kia có thể đến nhanh như vậy.

“Trưa rồi em không nghỉ ngơi mà chạy đến khoa gây mê làm gì vậy?” Hoàng Chí Lỗi đi tới trước mặt đàn em hỏi.

Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một lúc, và trả lời: “Cái này có lẽ là duyên phận.”

Cảm thấy thích thú với lời nói của cô, Hoàng Chí Lỗi quay người về một hướng và cười ra hai tiếng.

Tạ Uyển Doanh phát hiện ra đàn anh Tào từ phía sau bước đến thì có chút sửng sốt.

Nghe em ấy nói là duyên phận, Tào Dũng cười híp mắt: Phải làm sao đây, anh cũng nghĩ đây là duyên phận, đã cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Bác sĩ Trương đang đứng trong phòng làm việc, nghe thấy Tào Dũng đi tới, hai tay anh ta chống nạnh, đôi lông mày nhíu lại.

Có ai là không biết Tào Dũng chứ, Tào Dũng là người nổi tiếng bậc nhất trong mắt các lãnh đạo cấp cao của bệnh viện. Nhưng anh ta, bác sĩ Trương, lại không thích những người như bác sĩ Tào.

Bình Luận (0)
Comment