Bác sĩ Đàm đi vào phòng thay đồ không bao lâu thì truyền ra tiếng nói, đối tượng nói chuyện là bác sĩ Tôn đứng bên ngoài: “Bác sĩ Tôn, người đứng bên cạnh anh là ai vậy?”
Ánh mắt giáo sư Đàm này rất tốt, hơn nữa không muốn biểu hiện ra cho người ta biết. Tạ Uyển Doanh nghĩ.
Cấp trên hỏi, bác sĩ Tôn lập tức trả lời: “Nói là đến tìm anh, giáo sư Đàm. Em ấy tự nhận là thực tập sinh hôm nay tới đây, nhưng tôi chưa từng nghe anh nhắc tới.”
“Em ấy tên là gì?”
Giọng nói của thầy Đàm trầm thấp mang theo hơi thở lười biếng, tích chữ như vàng, tốc độ nói chuyện lại nhanh, khiến người ta cảm giác là một người thích làm mọi thứ nhanh chóng. Tạ Uyển Doanh tiếp tục phân tích tính cách của giáo sư hướng dẫn mới trong lòng.
“Tên em là gì?” Bác sĩ Tôn quay đầu hỏi cô.
“Dạ Tạ Uyển Doanh ạ.”
“Em ấy nói em ấy tên là Tạ Uyển Doanh, giáo sư có biết không?” “Anh hỏi em ấy ở đâu?”
Giá sư Đàm không trả lời câu hỏi, chỉ nói vấn đề của mình, tuyệt đối khí phách. Ấn tượng của Tạ Uyển Doanh đối với giáo sư hướng dẫn mới lại tăng thêm một chút.
Tôn Ngọc Ba một lần nữa quay đầu lại, nói với cô: “Mỗi ngày giáo sư Đàm phải quản lý rất nhiều thực tập sinh cho nên không nhớ hết được.”
Chắc là giáo sư hướng dẫn phụ trách toàn bộ khoa. Tạ Uyển Doanh báo cấp bậc: “Dạ là lớp tám năm khóa 96 ạ.”
“Lớp tám năm khóa 96?” Tôn Ngọc Ba đếm một chút thấy năm không đúng lắm: “Không phải là sinh viên sao? Như thế nào lại được đi thực tập?”
“Em đến thực tập sớm ạ.”
Động tác mặc quần áo trong phòng thay đồ chậm lại, một lát sau bên trong truyền ra một tiếng trầm ngâm của đàn ông: “Biết rồi.”
Hai chữ biết rồi, ngữ khí nặng nề, lại khiến người ta khó hiểu, giáo sư Đàm nói vậy là có ý gì?
“Giáo sư Đàm, anh muốn em ấy đi với ai vậy? Với giáo sư Cao sao?” Tôn Ngọc Ba xin chỉ thị cấp trên.
“Đúng vậy, bác sĩ Cao là đàn anh của em?” Y tá nghe thấy cái này xen vào hỏi Tạ Uyển Doanh: “Vừa rồi bác sĩ Cao đang ở trong văn phòng, em không chào hỏi anh ấy sao?”
Đàn chị tối qua đã chỉ cho cô vài điều. Tạ Uyển Doanh không dám làm quen với đàn anh, nói: “Em và đàn anh Cao chưa từng gặp mặt, em tới thực tập không phải là tới tìm đàn anh.”
Lời này của cô vừa dứt lời, không biết có phải trùng hợp hay không, cửa phòng thay đồ đột nhiên mở ra. Đàm Khắc Lâm đi ra, thay áo blouse, cúc áo được đóng chỉnh tề, dáng vẻ rất nghiêm túc. Bóng lưng cao gầy biến thành áo trắng bay bay, khiến người ta nhìn qua là thấy hình dáng băng lãnh.
Quả nhiên là bác sĩ Đàm Khắc Lâm một tiếng dư thừa cũng sẽ không có, quẹo một cái đi thẳng vào văn phòng làm việc của bác sĩ.
Thấy thế, Tôn Ngọc Ba vội vàng đi theo.
Tạ Uyển Doanh yên lặng theo đuôi đằng sau chờ phân phó.
Những sinh viên trong phòng làm việc và bác sĩ đều tránh ra, Đàm Khắc Lâm trực tiếp kéo một cái ghế ngồi gần đó, tiếp nhận hồ sơ bệnh án của Tôn Ngọc Ba, hỏi: “Sáng nay bệnh nhân phải phẫu thuật có khám không?”
“Đã kiểm tra qua, xác định có thể đi phẫu thuật. Tôi đã yêu cầu y tá đưa giường số sáu đến phòng mổ trước.” Tôn Ngọc Ba trả lời.
Điều này là sợ rằng một số bệnh nhân không thể chịu đựng được đói và trộm ăn gì đó dẫn đến không thể phẫu thuật. Buổi sáng bác sĩ phẫu thuật sẽ tự mình đi hỏi tình hình bệnh nhân rồi mới đưa vào phòng mổ, tránh gây sức ép không cần thiết.
Cúi đầu, tay Đàm Khắc Lâm lật ra mặt sau của hồ sơ bệnh án. Ngón tay của giáo sư Đàm gầy gò, đương nhiên là rất dài.
Tôn Ngọc Ba nhỏ giọng hỏi cấp trên: “Người này tên là Tạ Uyển Doanh, muốn để cho em ấy đi theo ai?”
“Em ấy ở trong tổ chúng ta.” Đàm Khắc Lâm nói, anh không ngẩng đầu lên, một đôi lông mày dài mông lung như mưa bụi, đôi mắt một mí chỉ kéo theo bóng mờ khiến cho người ta nhìn thoáng qua, đầu ngón tay gõ gõ trên giấy báo cáo kiểm tra của bệnh nhân sáng nay.
“A?” Tôn Ngọc Ba giật mình không nhỏ.