Bệnh viện cho rằng Tạ Uyển Doanh không ổn? Cố ý sắp xếp cô đến Khoa ngoại tổng quát 2 là vì để chứng minh cô không ổn?
Có thể là do Tạ Uyển Doanh đột nhiên vào thực tập trước thời hạn và thời gian ở bệnh viện chưa đủ, dẫn đến bệnh viên sắp xếp bị sai? Nghĩ như vậy, Nhậm Sùng Đạt cảm thấy có phải là mình làm việc chưa tốt.
(Không phải, Nhậm Sùng Đạt không biết là, có người đã hỏi qua sinh viên của anh ấy, một bác sĩ khoa ngoại xuất sắc là như thế nào, sinh viên của anh ấy trả lời đó là kỹ thuật, đây là không để cho giáo sư có kỹ thuật tốt nhất dẫn dắt cô.)
“Giáo sư Đàm sắp xếp cho em hay là ai khác sắp xếp?” Nhậm Sùng Đạt thận trọng hỏi.
Có nghe qua là Đàm Khắc Lâm không thích dẫn dắt sinh viên, vì vậy bị chủ nhiệm cử đi phụ trách có thể bố trí sinh viên cho người khác. Vì vậy cho dù Đàm Khắc Lâm có kỹ thuật mạnh thì sinh viên đi theo anh ấy cũng vô dụng không học được cái gì bởi vì giảng viên không dạy.
“Bác sĩ Tôn cấp dưới của thầy ấy hỏi rồi, thầy ấy nói em về nhóm của bọn họ.” Tạ Uyển Doanh trả lời sự thật với giảng viên.
“Anh ấy không tức giận sao?”
Tức giận? Tạ Uyển Doanh chỉ nhớ giáo sư Đàm lúc nói câu này khuôn mặt thầy ấy anh tuấn lạnh lùng yên tĩnh như nước, có thể trong đầu giáo sư Đàm đang nghĩ đến là bệnh nhân.
Nếu như không phải Đàm Khắc Lâm quyết định, nhất định sẽ không nói những lời này, mà trong câu nói sẽ mang theo lời quát mắng là ai, là ý của ai.
Nhậm Sùng Đạt lúc này càng bất ngờ, có chút bất lực, nếu là quyết định của Đàm Khắc Lâm, anh ấy làm sao đi nói với Đàm Khắc Lâm là anh không cần dẫn dắt sinh viên của tôi được đây? Sau này là sinh viên của anh ấy, bác sĩ lâm sàng đều không thể dẫn dắt nữa.
“Giảng viên Nhậm, có vấn đề gì sao ạ?” Tạ Uyển Doanh đã sớm nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của giảng viên hướng dẫn, hỏi anh.
Dù sao vẫn không thể nói thẳng với sinh viên là vị giáo sư này rất khó hòa hợp, Nhậm Sùng Đạt chỉ có thể nói với cô: “Giáo sư Đàm kỹ thuật rất tốt, em cố gắng học hỏi anh ấy.”
“Em biết rồi, giảng viên Nhậm.” Tạ Uyển Doanh có thể cảm nhận được sự lợi hại của giáo sư Đàm.
Độ tuổi còn trẻ đã là bác sĩ phó chủ nhiệm mà còn phụ trách giảng dạy, phụ trách 2 nhóm bệnh nhân nhiều như vậy, không phải là giáo sư có khả năng làm sao có thể đảm đương được trọng trách này.
“Cho em đấy, là thẻ ăn của bệnh viện.” Nhậm Sùng Đạt lấy ra tấm thẻ ăn đưa cho cô, không thể giúp đỡ sinh viên những vấn đề khác, nhưng dù sao là giảng viên hướng dẫn vẫn có thể quan tâm đầy đủ đến đời sống của sinh viên.
“Giảng viên Nhậm, đây là...” Tạ Uyển Doanh bị nhét cho tấm thẻ thắc mắc hỏi.
“Em đến khoa lâm sàng thực tập không thể chạy đến nhà ăn trường học ăn cơm, ở bệnh viên ăn sẽ tiện hơn. Trong thẻ của thầy còn tiền, em cầm lấy mà đi ăn.”
“Không được đâu ạ, giảng viên Nhậm.”
“Tiền sẽ khấu trừ trong trợ cấp sinh hoạt của em, em cầm lấy đi.” Nhâm Sùng Đạt nói xong câu này thì quay người đi mất, không cho sinh viên cơ hội trả lại.
Giảng viên thật tốt, Tạ Uyển Doanh cảm thấy mình không còn đơn độc không ai giúp đỡ nữa rồi.
Quay về phòng bệnh tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà giảng viên lâm sàng giao cho, Tạ Uyển Doanh đi hỏi thăm bệnh nhân, đến giường bênh số 7 phát hiện bệnh nhân mặt mày nhăn nhó, nhìn bệnh án cũng có chút bất thường thì bảo cô ấy nheo lông mày một cái.
Buổi trưa không đợi giảng viên rời bàn mổ về văn phòng khoa, cô một mình đi ăn cơm tìm chỗ nghỉ ngơi.
Thời gian lên lớp buổi chiều thì quay về văn phòng khoa.
Trong nhóm của giảng viên Đàm có rất nhiều người, nghiên cứu sinh lâm sàng nhiều hơn 2 nam 1 nữ, đến khoa ngoại tổng hợp 2 để thực tập, đến sớm hơn cô khoảng 1 tháng. Tên gọi lần lượt là La Yến Phân, Trương Trung Cường, Lý Văn Hào, lớn hơn cô khoảng vài tuổi.
Bác sĩ Tôn Ngọc Ba gọi tất cả mọi người: “Đi đến phòng dạy học tiến hành thảo luận trước phẫu thuật rồi kiểm tra.”
Tất cả mọi người di chuyển đến phòng dạy học của khoa, các sinh viên vào trong vừa ngồi xuống.
Cửa mở ra, Đàm Khắc Lâm dẫn theo một bác sĩ nam khác đi vào, bác sĩ nam vóc dáng mạnh mẽ lần đầu xuất hiện, có chút giống người chuyên tập thể dục, bảng tên treo ở cổ ghi là bác sĩ phụ trách, tên là Lưu Trình Nhiên, khoảng 30 tuổi.