Trong lúc những người khác còn chưa nghe xong lời của Tạ Uyển Doanh, giọng nói của La Yến Phân lại vang lên: "Cô có biết cái lời này chính là đang nghi ngờ y đức của giáo sư Đàm không, cho là thầy ấy không muốn cứu bệnh nhân à?"
Người này sao có thể nói như vậy? Liên tục tung ra những lời chỉ trích có chủ đích nhằm vào cô. Rõ ràng chỉ là một cuộc thảo luận thông thường về tình trạng bệnh thôi mà, lại muốn tăng thành mâu thuẫn thầy trò sao.
Chẳng lẽ vị đây đã hiểu lầm cái gì về người mới như cô chăng? Cho rằng cô cố tình nói ngược lại quan điểm của giáo sư để gây chú ý?
Tạ Uyển Doanh chưa từng nghĩ như vậy, nhưng trong lâm sàng vẫn còn có nhiều người như thế, tính cảnh giác với "ma mới' đều rất mạnh mẽ.
Tạ Uyển Doanh chỉ đành bình tĩnh phản bác từng lời của đối phương: "Giáo sư Đàm nhất định đã trao đổi với bệnh nhân, cũng có nói qua tình huống như vậy. Chỉ là người bệnh không biết mà thôi. Tôi chưa từng nói thầy ấy không suy nghĩ cho bệnh nhân, mà ngược lại, giáo sư Đàm vì người nọ mà bận tâm rất nhiều. Bác sĩ phẫu thuật vốn phải xem xét đến khả năng chịu đựng của người bệnh."
"Không sai, giáo sư Đàm viết tên ca mổ như vậy là vì suy tính đến tâm trạng của người ta." La Yến Phân mở to mắt nhìn cô, đồng thời lấy tư cách người từng trải định phê bình, nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã tiếp lời: "Có lẽ giáo sư rất bận, không có thời gian tán gẫu thấu đáo với bệnh nhân. Sáng sớm nay tôi cũng đã nói chuyện với chính người bệnh ấy rồi. Cảm giác được bác ấy kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của thầy. Người bệnh còn rất trẻ, ngoài 40 tuổi lại mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Vậy nhưng vẫn là trụ cột gia đình, có ý chí quyết tâm rất lớn. Điều này vô cùng quan trọng trong một ca phẫu thuật, có đôi khi còn đảo ngược được kết quả khi bác sĩ cho rằng người bệnh không qua khỏi." Tạ Uyển Doanh gắng sức làm sáng tỏ quan điểm của mình.
"Chuyện này chúng tôi biết rồi." La Yến Phân lắc lắc đầu bút trong tay.
"Bây giờ bác ấy đang thiếu máu, giáo sư Đàm truyền cho không biết bao nhiêu máu."
"Chảy máu là bởi bác bị ung thư dạ dày......"
"Nếu đang chảy máu thì không phải càng nên làm phẫu thuật nội soi sao?"
Ung thư xuất huyết dạ dày chắc chắn không thích hợp làm giải phẫu nội soi.
Bị lời của cô phản bác lại, La Yến Phân cả kinh, cảm giác dường như mình là người mới tới, nhíu mày nói: "Cô không biết giảng viên Đàm làm phẫu thuật nội soi lợi hại thế nào à, mặc kệ dạ dày có xuất huyết hay không thì thầy ấy vẫn có thể làm được."
Người này vì phản bác cô mà có lẽ ngay cả kiến thức y học cơ bản cũng đã quên. Xuất huyết dạ dày cấp tính là chống chỉ định nội soi. Tạ Uyển Doanh nhìn người trước mặt, trước đây khẳng định không quen biết, xem ra sẽ không coi cô là kẻ thù. Đoán chừng là sợ cô cướp giáo sư mà thôi.
Hay trước tiên thử đi xem giáo sư Đàm lợi hại đến mức nào để có thể đi ngược kiến thức y học thông thường? Ánh mắt Tạ Uyển Doanh thầm liếc sang vị giáo sư bên kia.
Đàm Khắc Lâm đưa lưng về phía các học sinh, chiếc áo khoác trắng mỏng manh lạnh lẽo.
Tôn Ngọc Ba cùng Lưu Trình Nhiên ngồi ở hai bên, vẻ mặt đều có chút bất đắc dĩ. Có lẽ hai sinh viên này đang lăn tăn cái gì, nội dung cuộc cãi vã rất buồn cười.
Quả nhiên, giáo sư lợi hại đến mấy cũng không thể vi phạm kiến thức y học thông thường được. Tạ Uyển Doanh thu thập được tin tức, quay đầu lại nói: "Cô sai rồi. Nếu giáo sư Đàm cho rằng đấy là xuất huyết dạ dày thì chắc chắn sẽ không đi làm nội soi. Trái lại, thầy ấy nghĩ bây giờ dạ dày không chảy máu sẽ là thời điểm vàng để nội soi."
"Người bệnh thiếu máu...." La Yến Phân tìm kiếm bằng chứng để ủng hộ quan điểm của chính mình.
"Đúng, người bệnh thiếu máu. Giáo sư tin rằng bệnh nhân thiếu máu là do xuất huyết dạ dày lâu ngày. Từ hồ sơ bệnh án có thể thấy." Tạ Uyển Doanh trực tiếp cắt lời.
"Lời này của cô không phải càng thể hiện giáo sư Đàm không sai sao?" "Chị vừa mới nói thầy ấy có kỹ thuật mổ nội soi khi xuất huyết dạ dày mà."
Tạ Uyển Doanh lại nắm bắt được sơ hở của đối phương.