Không ai làm việc có thể làm được tới mức hoàn mỹ không khiếm khuyết. Bị con mắt của giáo sư nhìn như vậy, trong lòng Tạ Uyển Doanh hơi giật mình.
"Em, nói, rõ ràng, ngắn gọn."
Đàm Khắc Lâm đọc ra bốn chữ trong miệng còn nhấn mạnh từng chữ thật rõ ràng. Phạm vi tiếng nói trầm thấp như gió lạnh thoảng qua ngoài cửa sổ.
Một trận gió lạnh lẽo thổi vào trong lòng tất cả mọi người.
Những người khác không dám liếc nhìn Tạ Uyển Doanh.
Trong đầu La Yến Phân bọn họ thầm nghĩ: Người mới tới lại phải gặp tai họa giáng xuống đầu!
Có thể khiến giáo sư tức giận, không biết bởi vì cô nói câu nào mà anh ấy lại tức giận. Tạ Uyển Doanh nhíu nhẹ lông mày tự nhủ trong lòng xem lỗi sai của mình ở đâu.
Được hỏi là phải trả lời, cô kiên trì đáp lại: "Người nhà bệnh nhân nói đại khái là giữa trưa hôm qua bệnh nhân uống nước xong ăn một ít thức ăn lỏng."
"Bây giờ em mới báo cáo tôi biết chuyện này à?" Đàm Khắc Lâm đột nhiên nói chuyện nhanh hơn, ánh mắt giống như hai quả núi lớn đè ép người đối diện xuống.
Dĩ nhiên giáo sư thật sự rất giận dữ.
Tất cả mọi người bị hai mắt của anh quét qua liền cúi đầu.
Tạ Uyển Doanh tranh thủ thời gian giải thích với giáo sư: "Thầy Đàm, buổi sáng em nghe theo chỉ dẫn của thầy đi thăm liên tục nhiều bệnh nhân. Với bệnh nhân giường số 3, em không thể xác định được em phán đoán đúng hay sai. Cho nên em quan tâm bệnh nhân giường số 7 trước, vậy nên…"
"Cho nên em nghĩ rằng bệnh tình của bệnh nhân đó không quan trọng tới mức em báo cáo cho tôi biết tất cả chuyện này. Hoặc em biết anh ta muốn làm phẫu thuật, cho rằng dù sao buổi chiều cũng họp để thảo luận việc này?" Đàm Khắc Lâm nói xong lời này liền nheo mắt lại nhìn thẳng cô.
Tạ Uyển Doanh nhận được ánh mắt của giáo sư, không nói lời nào cúi đầu thừa nhận: "Đúng vậy, thưa thầy."
Là như thế nào liền như thế ấy, dù sao cô cũng không kiếm cớ giống ba người kia, cô không ngốc đến nỗi cho bản thân có thể lừa gạt được giáo sư Quốc Hiệp.
Nghe thấy cô thừa nhận quyết đoán như vậy, đôi mắt một mí chua ngoa phía đối diện cảm giác một sự ngoài ý muốn.
Người bình thường không phải nên sợ hãi tìm kiếm cho mình một cái cớ sao? Cô lại trực tiếp "nhận lỗi"?
"Em là thực tập sinh. Chúng tôi cho em đi thăm bệnh nhân, bệnh nhân có bất kỳ biểu hiện khác thường nào hay thậm chí không có vấn đề em cũng phải báo cáo với bác sĩ. Phán đoán bệnh của bệnh nhân là do chúng tôi quyết định không phải em quyết định, em đã nghe rõ chưa?" Lúc Đàm Khắc Lâm chưa lên tiếng, Lưu Trình Nhiên giúp anh ấy bổ sung.
"Em hiểu rồi thưa thầy." Tạ Uyển Doanh để ý quan sát tính tình nóng nảy của các giáo sư khoa lâm sàng, nói thật nghe xong cũng có chút bất lực.
Các giáo sư lâm sàng đều có bản tính nóng nảy giống nhau.
Có giáo sư thích để sinh viên tự quyết, không muốn sinh viên báo cáo mọi chuyện. Vấn đề nhỏ như không có chuyện gì đều báo cáo, giáo sư sẽ cảm thấy phiền.
Có giáo sư lại hoàn toàn khác, không thể nào tin cậy được năng lực của sinh viên.
Trước mắt, thầy Đàm càng cố tiếp cận cô gái này.
Trên thực tế, cô chỉ là phỏng đoán sơ qua, tạm thời không có xét nghiệm lâm sàng để làm căn cứ xác định bệnh nhân thật sự bị chảy máu dạ dày, không dám nói linh tinh. Chuyện thảo luận trước khi cô đến đây là muốn tranh thủ xem xét bệnh nhân kỹ càng hơn trước khi đưa ra phương án phẫu thuật chuẩn xác. Thậm chí nói ra mạch suy nghĩ của giáo sư, có thể là giáo sư đầu tiên nói với cô báo cáo vấn đề nào cũng đều nghiêm trọng.
Cô vừa tới ngày đầu tiên, phó chủ nhiệm không ngờ lại coi trọng câu trả lời của cô. Cô nên khóc hay là nên thế nào đây?
Rõ ràng vừa mới gọi cô đi xem bệnh nhân là có ý đuổi không cho cô theo đến phòng phẫu thuật, coi cô như gánh nặng.
Trong lòng Tạ Uyển Doanh thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Nếu thật sự coi trọng ý kiến của cô, có lẽ lúc sáng sớm anh ấy đã nhắn nhủ gì đó cho cô đi làm rồi.
Nghĩ lại thì có khả năng trong thâm tâm các giáo sư lâm sàng đều như vậy. Vì thế Lưu Trình Nhiên chuyển dời ánh mắt sang đàn em Tôn Ngọc Ba: Cô gái này đến đây từ lúc nào? Tại sao tôi không biết?