Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 243 - Chương 243 - Có Thể Đến Cướp Tiểu Học Muội Không?

Chương 243 - Có thể đến cướp tiểu học muội không?
Chương 243 - Có thể đến cướp tiểu học muội không?

Văn phòng hối hả làm việc có người đột nhiên bước vào nhưng chẳng không ai phát hiện ra.

Cho đến khi ngoài văn phòng có một bác sĩ phòng đào tạo đi tới, cất giọng hỏi: “Hoàng Chí Lỗi, anh đến từ lúc nào vậy?”

Hoàng Chí Lỗi chỉnh lại kính, ngó vào trong phòng.

Vị bác sĩ vừa hỏi vỗ vai anh: “Anh tìm anh Cao à? Có cần tôi giúp không?”

“Không cần, tôi đến đưa ý kiến hội chuẩn sau khi tôi khám xong. Nếu họ có thắc mắc gì thì có thể gọi điện cho tôi.” Hoàng Chí Lỗi đáp.

Vị bác sĩ kia vẫn nghĩ về người anh ta tìm vừa nãy.

Tầm mắt Hoàng Chí Lỗi lướt qua La Yến Phân, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Tiểu học muội không có ở bên trong, nhưng những người này chắc chắn đang nói đến tiểu học muội. Lời đàn anh Tào nói quả không sai, tiểu học muội đi đến đâu đều trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm trong mắt một số người.

Nếu không phải vì quy định sinh viên y khoa phải thực hành luân phiên, cả anh và đàn anh Tào đều muốn đưa vị tiểu học muội này đến khoa thần kinh.

Cả hai người đều công nhận năng lực của vị tiểu học muội này.

Hoàng Chí Lỗi vừa đi vừa nghĩ.

Trở lại khoa thần kinh, anh ta lẻn vào phòng đàn anh.

Buổi sáng vừa kết thúc cuộc phẫu thuật, Tào Dũng quay lại văn phòng khoa, nhắm mắt nghỉ ngơi, cuộc phẫu thuật thần kinh thực sự quá dài. Thấy đàn em quay lại, anh hỏi: “Em ấy ở khoa ngoại tổng quát 2 à?”

Hoàng Chí Lỗi gật đầu: “Vâng.”

Vừa nghe xong, Tào Dũng không khỏi nháy mắt: “Tên Nhậm Sùng Đạt này nghĩ gì thế, sao lại gửi em ấy đến thực tập ở khoa ngoại tổng quát 2.”

(Nhậm Sùng Đạt: Không phải tôi, thật sự không phải tôi!!!)

“Em ấy ở chỗ ai? Đàn anh Cao sao?” Tào Dũng nghĩ, không phải là vị bạn học cũ này đặc biệt sắp xếp sinh viên đến chỗ Cao Chiêu Thành chứ. Khoa ngoại tổng quát 2 nói chung còn khá trẻ, phẫu thuật tương đối thoải mái. Khi đó anh ấy đến khoa ngoại tổng quát 2 thực tập, anh đã theo Cao Chiêu Thành để học cách phẫu thuật nhanh gọn hơn.

“Nghe bọn họ nói, có vẻ là theo Đàm Khắc Lâm.”

“ Đàm - Khắc - Lâm?”

Hoàng Chí Lỗi ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của đàn anh: “Em cũng thấy lạ. Em nghe nói tên này không quan tâm đến sinh viên. Anh nói xem là ai sắp xếp tiểu học muội đi theo anh ta chứ?”

Không quan trọng là tính khí của giáo sư như thế nào, điều quan trọng là kỹ thuật và tầm nhìn của họ ra sao.

Đàm Khắc Lâm là người như thế nào, Tào Dũng đã từng ở khoa ngoại tổng hợp 2, biết rõ những ca phẫu thuật không thể thực hiện ở khoa ngoại tổng hợp 2 đều sẽ giao cho người này làm.

Biểu cảm của Tào Dũng trở nên phức tạp: Tiểu học muội chắc có thể học được điều gì đó từ người này. Nhưng nếu anh ta phát hiện ra tài năng không ai thay thế của tiểu học muội, liệu anh ta có cướp người luôn không?

Buổi chiều, bác sĩ Tiểu Tôn quay lại, mang Tạ Uyển Doanh đi thay băng cho bệnh nhân.

Để giáo sư làm mẫu một lần, sau đó cô tự mình hoàn thành công việc thay băng cho các bệnh nhân khác.

Sáng ngày thứ hai, lúc dậy sớm chuẩn bị ra ngoài tập thể dục thì đột nhiên bác sĩ Tiểu Tôn gọi điện tới.

“Sáng nay em đến bệnh viện sớm một chút, giáo sư Đàm nói rồi, hôm nay cho em vào phòng mổ như đã hứa.”

Chắc chắn thái độ vòng vo của giáo sư Đàm khi hỏi cô muốn vào phòng mổ không có nghĩa là nếu hôm nay cô làm không tốt thì có thể nghỉ luôn?!

Dù sao cơ hội cũng hiếm có, lúc ăn sáng Tạ Uyên Doanh đã ăn thêm một quả trứng và một bánh bao thịt, có thực mới vực được đạo. Không biết ở trong phòng mổ đến mấy giờ, có thể cũng chẳng được ăn trưa.

Sau khi ăn sáng, chạy một mạch đến bệnh viện.

Khi đến văn phòng khoa, bác sĩ Tào đã đến trước, nói: “Cô không cần phải nghe ca trực, đưa bệnh nhân vào phòng mổ đi.”

Tạ Uyển Doanh quay người chạy vào phòng bệnh, cùng một nữ y tá đẩy giường bệnh vào phòng mổ.

Bình Luận (0)
Comment