Vấn đề là những người khác đều chú ý tới.
Không cần che đậy trực tiếp khuỵu thấp rồi ngẩng đầu lên.
Y tá đưa dụng cụ và y tá lưu động cùng lúc ngửa cổ cúi đầu tò mò.
“Em giữ được sao?”
Giáo sư Đàm hỏi, chất giọng kia không nói nghi ngờ cô có giữ được hay không mà là nếu như cô không bắt được, đoán chừng cũng bị trực tiếp đuổi ra ngoài.
“Có thể ạ.” Tạ Uyển Doanh bình tĩnh đáp lại.
“Tốt lắm, em kéo ra một chút cho tôi.”
Em nói có thể giữ được sao?
Các giáo sư khác hiếu kỳ.
Chuyển móc câu ra bên ngoài, dựa theo lời chỉ dẫn của bác sĩ mổ chính kéo mạnh ra bên ngoài.
Tất cả mọi người phát hiện động tác của cô nhẹ nhàng như thường.
Bác sĩ Tôn hoảng sợ ngước tròng mắt lên: Sức lực này không giống một cô gái.
Lưu Trình Nhiên nghi ngờ tư thế này của cô có thể cố định được bao lâu.
Một phút rồi một phút trôi qua, vị trí bên trên móc câu ổn định cố định không nhúc nhích. Ngẫu nhiên có điều chỉnh linh động, thuận theo dấu tay của bác sĩ mổ chính lúc làm động tác dò xét bên trong ổ bụng càng thuận tiện hơn cho mổ chính.
Lần đầu tiên lên bàn phẫu thuật, cô có thể làm được điều này sao?
Đàm Khắc Lâm theo thói quen híp mắt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén liếc sang bên cạnh cô.
Thay đổi bao tay, ngón tay thon dài của anh ấy thăm dò bên trong cơ thể bệnh nhân, chạm đến cơ quan xung quanh dạ dày của bệnh nhân dò xét kỹ càng.
Toàn bộ quá trình dò xét kỹ càng mà cẩn thận, mọi người đợi rất lâu.
Tạ Uyển Doanh trong lòng nghĩ giống người nhà bệnh nhân đang khẩn trương mà nhảy dựng người lên.
Có lẽ phát hiện được cô đang đổ mồ hôi, con ngươi trong mắt một mí của Đàm Khắc Lâm trong lúc đang dò xét khẽ liếc cô một cái, nghĩ: Lúc này xem em có biến trở lại thành gà mờ không.
Trước đó, cô cho anh ấy cảm giác cơ bản không giống một tay gà mờ.
“Kéo dạ dày ra.”
Nhận được mệnh lệnh này của bác sĩ mổ chính, Lưu Trình Nhiên dùng kẹp tròn nhấc dạ dày ra.
Tay Đàm Khắc Lâm kiểm tra tình trạng của dạ dày.
“Tốt, có thể cắt.”
Tất cả mọi người đợi đến lúc bác sĩ mổ chính nói câu này, hết thảy sắp kết thúc, bệnh nhân còn cứu được.
Tiếp theo, phẫu thuật làm theo từng bước.
Làm phẫu thuật xong bộ phận mấu chốt nhất kia, Đàm Khắc Lâm đi xuống bàn, bộ phận còn lại để cho trợ lý kết thúc công việc. Cởi bộ đồ và bao tay phẫu thuật ra, anh ấy bỏ khẩu trang đi ra ngoài rửa tay, lúc rửa dường như rơi vào trạng thái trầm tư.
Lưu Trình Nhiên và bác sĩ Tôn ngẩng đầu lên tiếp tục làm phẫu thuật, phát hiện anh ấy rõ ràng chưa có rời đi.
Hai cánh tay chống nạnh, Đàm Khắc Lâm đứng ở cửa phòng phẫu thuật nhíu lông mày, ánh mắt đang theo dõi bóng lưng nào đó.
Một mực đứng yên tại chỗ, Tạ Uyển Doanh không có quay đầu nhìn, tâm tư đặt hết trong phẫu thuật.
Lưu Trình Nhiên và bác sĩ Tôn đều đã nhìn ra, trong mắt Đàm Khắc Lâm toát ra một nét kỳ quái.
Kỳ quái chỗ nào đây? Hai người bọn họ có thể hiểu ra một ít tâm tư của Đàm Khắc Lâm, lại cảm thấy không quá hiểu. Giống như trước giờ, bác sĩ Tôn thật sự không hiểu nổi tại sao Đàm Khắc Lâm lại cho phép Tạ Uyển Doanh mới vào khoa lâm sàng gia nhập tổ bọn họ.
Cẩn thận suy nghĩ cũng biết, trong tổ Đàm Khắc Lâm chưa bao giờ nhận tay gà mờ. Bên ngoài nói giáo sư Đàm không…thích việc đưa sinh viên đến cho lắm. Điểm này không thể trách Đàm Khắc Lâm, bởi vì thực chất trên người Đàm Khắc Lâm gánh vác nhiệm vụ của cả khoa, muốn dẫn dắt bác sĩ trẻ tuổi khoa chính quy, làm gì có sức để sinh viên lâm sàng thử thao tác.
“Bác sĩ Đàm, chủ nhiệm Lỗ chúng tôi muốn mời anh qua giúp một tay.” Có người đi tới, nói bên tai Đàm Khắc Lâm.
Người đang bận phẫu thuật, đại khái ngoài Tạ Uyển Doanh ra, chỉ cần gặp một lúc liền đoán được chuyện gì đang xảy ra. Bác sĩ Tôn nhướng mí mắt, lẩm bẩm câu: “Lại tới nữa rồi.”
Chủ nhiệm Lỗ? Khoa nào? Tạ Uyển Doanh nghe xong không hiểu gì. Nếu không phải giọng điệu của bác sĩ Tôn trước mặt thật sự kỳ quái, căn bản cô không để ý đến làm gì.