Không cảm thấy dụng cụ có trọng lượng thì cầm trong tay thao tác mới tự nhiên thành thạo.
Cầm dụng cụ không tốn công, cần phải suy nghĩ chính là cầm dụng cụ đó chủ yếu để làm gì.
Người đỡ kính soi là bộ phận phụ trợ quan trọng cho bác sĩ mổ chính.
Phụ trợ thì làm gì cho bác sĩ mổ chính, giáo sư Đàm nói đến chiếu rọi, cô có thể hiểu là phẫu trường. Chỉ cần là phẫu trường, có thể so sánh với kéo móc trong phẫu thuật truyền thống, đều là cố hết sức làm lộ ra khu vực phẫu thuật để cho bác sĩ mổ chính nhìn rõ vị trí đặt đúng dao mổ xuống.
*Phẫu trường: khu vực phẫu thuật.
Khác nhau là ở chỗ, kéo móc câu là người kéo tách ra bộ phận trong cơ thể bệnh nhân để thấy được phạm vi khu vực phẫu thuật, còn có thể trực tiếp mở rộng tầm nhìn rộng ra. Còn khu vực phẫu thuật mà mổ nội soi có thể thấy được chỉ là 1 hình ê lip nhỏ. Nghĩa là phụ mổ phải thay bác sĩ mổ chính ghi nhớ toàn bộ hình ảnh nội soi.
Kéo móc là kéo đến chỗ nào thì bác sĩ mổ chính phẫu thuật đến đó. Đổi cách làm thì là mổ nội soi, phải là chiếu rọi đến đâu thì bác sĩ mổ chính phẫu thuật đến đó.
Suy nghĩ đến đây thì mạch tư duy của Tạ Uyển Doanh càng rõ ràng hơn. Có được trí nhớ tinh tường, tay càng thành thạo và biết phải làm như thế nào.
Bác sĩ mổ chính và phụ mổ 1 đang chuẩn bị mở miệng một vùng khác để thực hiện thao tác chèn vào vỏ bọc.
Tôn Ngọc Ba có chút thả lỏng tay, phát hiện ra cô giữ thân kính khá ổn định dừng đúng vị trí thì khen một câu: “Khá lắm, có sức đấy.”
Con gái lúc nào cũng rất dễ bị mất sức, thực ra là sức lực không đủ vì cậy cầm dụng cụ không được vững. Cần duy trì thao tác ở một mức độ nhất định và phải liên tục không ngừng dùng lực.
“Cũng gần như kéo móc ạ.” Tạ Uyển Doanh dùng câu trả lời của mình để giao lưu với giáo sư.
Tôn Ngọc Ba chớp mắt, sinh viên thông minh này có vẻ như đã nắm bắt được trọng điểm, lại kiểm tra cô thêm một bước nữa: “Em có biết mổ nội soi thì xem ở đâu để làm tham khảo chiếu rọi theo không?”
Người mới vào nghề thực hiện mổ nội soi, vấn đề đầu tiên phải đối mặt chẳng qua đều là thiếu sót cảm giác về phương hướng. Con người khi xem bất kì thứ gì thì đều phải có vật tham chiếu, nếu không thì giống như là nhìn về biển lớn không xác định được phương hướng.
“Tử cung ạ.” Tạ Uyển Doanh trả lời ngay lập tức.
Không cần mở đến sách y học, vừa rồi giáo sư Đàm lần đầu làm không phải là theo mặt trên của tử cung mà chiếu rọi sao?
Bộ phận tử cung này to như vậy không lấy nó để làm vật tham chiếu thì người làm phẫu thuật nếu không phải là không có não thì cũng là một người mù.
A? Tôn Ngọc Ba cười trong lòng : Khá lắm đàn em, thật là biết học đâu dùng đó.
Nghe thấy câu trả lời của cô, khóe mắt của giáo sư Đàm khẽ liếc cô một cái: học lỏm giáo sư.
“Chỉ có tử cung thôi sao?”
Giáo sư Tiểu Tôn nâng cao độ khó câu hỏi.
Tạ Uyển Doanh lại nhớ lại thao tác vừa nãy của giáo sư Đàm, trả lời: “Bất luận là tiến lên lùi lại sang trái sang phải hay xoay tròn, chỉ cần lấy đường thẳng nằm ngang làm mục tiêu thao tác. Tử cung quá to không thỏa mãn điều kiện này, ở đây cần một vài mặt phẳng giải phẫu để làm chỉ dẫn thao tác. Rõ ràng là dây chằng 2 bên mông là một đường tham chiếu, thành bụng là mặt tham chiếu.”
Trong phòng phẫu thuật có chút yên lặng kì lạ. Phía sau nhiều bồi dưỡng sinh đứng đó nghe thấy lời cô nói, giống như được khai sáng tri thức vậy, hóa ra bọn họ đứng ở đây cả nửa ngày, học tập cả nửa ngày, không bằng một câu tổng kết của cô.
“Em học lỏm giáo sư Đàm đến được bước này rồi…” Tôn Ngọc Ba ngạc nhiên nhỏ giọng nói với cô, bởi vì vừa nghe thấy thì đã biết là kết quả kết quả tiến thêm một bước học đâu dùng đó của cô.
Đôi tay của giáo sư Đàm bỗng ngừng lại, trong đôi mắt trầm lặng dường như cũng đang suy nghĩ: Bị sinh viên học lỏm đến như vậy, có phải là lần sau sinh viên này sẽ học lỏm được hết toàn bộ kỹ thuật của anh ấy luôn không?
Lúc này, Tạ Uyển Doanh bình thản trả lại cho giáo sư một ánh mắt: Không phải để cô đến học hỏi sao? Cô học được như vậy không phải là vẻ vang cho giáo sư sao?
Không biết tâm trạng của giáo sư ở đó như thế nào, dù sao thì chủ nhiệm Dương ở phía sau cười lớn nghe cứ như tiếng kêu của con vịt: quạc quạc, quạc quạc.
Sớm biết là có lãnh đạo đến thị sát rồi, Tôn Ngọc Ba nháy nháy lông mày. Người có mặt mũi lớn vừa vào cửa, động tĩnh của các thực tập sinh cũng không nhỏ.