Tạ Uyển Doanh xoay người, trong phòng bệnh không thích hợp nghị luận chuyện riêng của bác sĩ.
Thấy cô như vậy, La Yến Phân ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn vào màn hình theo dõi tiến triển bệnh tình của bệnh nhân.
Sau một loạt các thao tác cấp cứu khẩn cấp, huyết áp của bệnh nhân từ từ trở lại, đường cong điện tim ổn định.
Đến khi các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân ổn định, La Yến Phân đứng dậy gọi cô: “Chúng ta ra ngoài nói.”
Hai người lần lượt đi ra khỏi phòng bệnh, đi đến nơi hẻo lánh ở cuối hành lang mà ít người chú ý tới.
Nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, ngón tay La Yến Phân nôn nóng đánh lên bệ cửa sổ hạ thấp âm lượng nói: “Xin cô đừng nói cho người khác biết chuyện của tôi, các thầy cô cũng đừng nói, tôi không muốn bất luận người nào biết.”
Hiển nhiên là đối phương đoán được cô đã nghe thấy cuộc điện thoại đó. Cũng dùng đến từ xin, là gần như cầu khẩn.
Tạ Uyển Doanh nói: “Tôi hiểu.”
“Cô thật sự hiểu?” La Yến Phân quay đầu lại đánh giá cô: “Tôi cảm thấy cô là người kỳ quái, đột nhiên đồng tình với tôi rồi đối xử tốt với tôi? Trước đây tôi nói muốn làm bạn với cô nhưng cô lại không muốn không phải sao?”
“Đó là bởi vì điều cô nói không phải là bạn bè, mà là lập nhóm. Giáo sư Đàm không thích sinh viên lập nhóm như vậy, nếu không ngày đó sẽ không cố ý để hai chúng ta cãi nhau. Thầy ấy nghĩ rằng các nhóm sinh viên không còn đam mê học tập nữa.”
Chẳng lẽ đây là những gì giáo sư nghĩ sao? La Yến Phân trong lòng kinh hãi, tay sờ lên ngực: “Cái này…”
“Các cô thích xem kỹ thuật nội soi của giáo sư Đàm đúng không? Thầy ấy biết rằng các sinh viên đều vì kỹ thuật của thầy ấy mà đến. Thế nhưng, các cô không có tâm tư giúp thầy ấy làm việc tốt, thầy ấy cũng không có ý định dạy các cô.”
Cùng một nhóm, giáo sư và các sinh viên khác nghĩ gì, cô ấy có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không nghĩ tới cô sinh viên gà mờ này lại hiểu được những kẻ già đời bọn họ "chèo thuyền". La Yến Phân bĩu môi. Nghĩ đến tuổi trẻ mới vào lâm sàng vẫn còn một bầu nhiệt huyết, làm sao hiểu được tư vị làm lâu. Sinh viên y khoa phải biết rằng nghiên cứu sinh không giống như sinh viên thực tập đại học không có việc gì làm mà là có rất nhiều việc. Chuyện giường số 3, cô đã nghĩ là sau đó sẽ cùng bệnh nhân và người nhà trao đổi khi không có tân binh này, kết quả là bị đẩy xuống. Dù sao trước đó cô ta có hỏi bệnh nhân giường số 3 cảm thấy thế nào nhưng bệnh nhân không nói mình bị đau bụng.
Chính cô ta vẫn luôn thua thiệt về việc mồm mép, La Yến Phân đối với chuyện này rất bất đắc dĩ.
“Tối nay cảm ơn cô!” Có sao nói vậy, La Yến Phân nói cảm ơn cô.
“Không cần cảm ơn.” Tạ Uyển Doanh xua tay.
Cách chỗ hai người bọn họ đứng không xa, cửa khu bệnh mở ra một khe hở, có một nam sinh đeo kính, xách theo một cái túi. Quay đầu nhìn thấy Tạ Uyển Doanh, hô: “Doanh Doanh.”
Đó là bạn cùng lớp Lý Khải An.
“Họ nói cậu vẫn còn trong bệnh viện, vì vậy tôi đã đến đây. Như trước đây tôi đã nói với cậu, tôi đã giúp cậu mượn cuốn sách cậu muốn tìm.” Lý Khải An lấy sách trong túi ra cho cô xem.
Là một bản đồ giải phẫu bằng tiếng Anh. Tạ Uyển Doanh cầm trên tay cao hứng cực độ: “Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!”
“Bây giờ cậu đang làm gì trong phòng bệnh? Làm thêm giờ à?” Lý Khải An vụng trộm hỏi cô: “Chúng tôi sẽ bắt đầu vào tuần tới, nửa ngày lên lớp, nửa ngày phải đến bệnh viện thực tập. Nói sẽ sắp xếp cho mấy người chúng tôi đến khoa ngoại 2 nơi này học tập. Cậu nghĩ giáo sư ở đây như thế nào?”
“Giáo sư khoa ngoại 2 rất tốt.” Tạ Uyển Doanh nói với bạn học.
“Giáo sư hướng dẫn của cậu là ai? Thầy ấy có ở đó không?” Đầu Lý Khải An nhìn xung quanh thu thập tình báo.
“Không có ở đây, giáo sư Đàm, giáo sư Tôn cũng những người khác đều đã về nhà. Nếu không có việc gì thì các bác sĩ sẽ rời đi sau khi tan ca.”
“Vậy tại sao cậu vẫn còn ở lại trong bệnh viện?”
“Vừa mới có một bệnh nhân cấp cứu.”
Trong sách giáo khoa có nói bệnh nhân cấp cứu bị xuất huyết dạ dày sẽ cắm ống ba khoang hai nang để cầm máu. Lý Khải An vừa nghe thấy vậy liền cảm thấy hứng thú, muốn tận mắt chứng kiến hiện trường, lấy áo blouse mình mang theo lên người ra, nói với Tạ Uyển Doanh: “Tôi cùng cậu đến phòng bệnh thăm một chút, được không?”