Người bị thương chưa được làm qua bất kỳ kiểm tra nào ở ngoài bệnh viện, được đưa đến trong tình trạng choáng váng. Tình hình ở hiện trường tai xe xe rất là thê thảm.
Chẳng trách người nhà bệnh nhân lại hoảng sợ đến mức như vậy, bác sĩ ở ngoài bệnh viện có lẽ đã nói với người nhà bệnh nhân là: Có khả năng không cứu được.
“Yến Phân, cầu xin cháu, cầu xin cháu…” Mẹ của A Đào cứ lặp lại lặp lại câu nói này không ngừng, thân thể run rẩy giống như người rơm bị thổi bay tùy ý trong cơn gió vậy.
Hai chân La Yến Phân muốn bước đi, nhưng bị tay của mẹ bạn trai liều mạng gắng sức giữ lại, không thoát ra được, chỉ đành vội vàng nhìn về phía trước: “Bác sĩ Tạ, Doanh Doanh…”
“Doanh Doanh, làm sao đây?” Lý Khải An hỏi bạn học, chủ yếu là do xung quanh không có giáo sư nào để cậu ấy hỏi được.
“Bác sĩ Tạ.” Chị y tá ở phía đối diện cũng nhìn cô.
Ánh mắt của Tạ Uyển Doanh nhìn chằm chằm vào đường hiển thị nhịp tim trên máy đo nhịp tim: ti ti, ti ti, ti ti ti…
“Gọi bác sĩ phía trước không có sao?” Y tá quay đầu qua hỏi đồng nghiệp.
“Đã gọi điện thoại trước rồi, nói với bọn họ là có bệnh nhân đang đến.”
“Thông báo cho mấy khoa rồi?”
“Khoa tổng hợp, khoa lồng ngực, khoa não, đều đã thông báo rồi.”
“Sao vẫn chưa đến chứ?” Y tá lo lắng hét lớn.
Đừng chỉ nhìn đường hiển thị nhịp tim trên máy đo nhịp tim vẫn chạy, có thể thấy bệnh nhân này có chỗ không ổn. Chỗ nào không ổn? Trên người bệnh nhân hình như chảy máu không nhiều, trên quần áo chỉ có vết máu li ti. Vấn đề là, cả người bệnh nhân đều không còn ý thức nữa, gọi cũng không tỉnh, sắc mặt trắng xanh như này, khả năng là xuất huyết trong càng cao.
Xuất huyết trong so với xuất huyết ngoài càng khó xử lý, xuất huyết ngoài có thể thấy được chỗ nào chảy máu, có thể tăng áp suất băng bó chỗ đó để cầm máu, xuất huyết trong chỉ có thể đưa đến phòng phẫu thuật để cầm máu. Bây giờ ở khoa cấp cứu với bệnh nhân xuất huyết trong thì chỉ có thể truyền dịch chứ không làm được gì khác. Hơn nữa tình trạng xuất huyết bên trong như thế nào, chỗ nào xuất huyết, lượng xuất huyết bao nhiêu, người bị thương có còn cứu được không?
Lắng nghe cuộc nói chuyện căng thẳng giữa các y tá, Lý Khả An chỉ muốn quỳ xuống tại chỗ: Nếu như không đợi được đến lúc đưa vào phòng phẫu thuật thì bệnh nhân này chết chắc rồi. Bây giờ mấy người bọn họ có thể làm gì, hình như làm gì cũng đều không phải, có chút bất lực.
“Cần phải đợi bác sĩ khoa ngoại đến xác định xuất huyết ở đâu thì mới có thể biết là đưa đi đâu được.”
“Xuất huyết ở đâu?”
“Không biết.”
“Gọi bác sĩ đến đây xem đi.”
“Bác sĩ trực ban khoa ngoại không có ở đây.”
“Khoa nội đâu?”
“Bác sĩ Kim vừa ở đây, nhưng không biết đã đi đâu rồi. Một bác sĩ khác nữa cũng không biết đã đi đâu rồi.”
“Gọi điện thoại, gọi điện thoại…”
Con người một khi lo lắng thì đều loạn cả lên. Tốc độ nói chuyện khi làm việc ở khoa cấp cứu đều nhanh như chớp. Mỗi một người đều gấp đến nỗi sợ bệnh nhân không đợi được tới lúc bác sĩ đến.
“Bác sĩ Tạ không phải ở đây sao? Hỏi cô ấy đi!”
Lúc Lý Khả An nghe thấy mấy y tá này muốn hỏi bạn hoc cậu ấy thì sợ mất hồn: Này, bạn học cậu ấy chỉ là thực tập sinh mới đến khoa lâm sàng được vài ngày thôi.
Trong tình huống như này, đừng nói là y tá, là ai cũng đều muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống. Trước tiên cứ nắm lấy người mặc áo blouse trắng lại xem sao đã rồi tính sau.
“Bác sĩ Tạ!”
Tạ Uyển Doanh sờ vào động mạch tĩnh mạch ở cổ bệnh nhân, lại xem huyết áp của bệnh nhân rồi nói với y tá: “Mau mau chuẩn bị chọc màng tim!”
Lý Khả An nghe xong lời đáp lại của cô thì vô cùng kinh ngạc, trong lòng nghĩ cô ấy thật là dám nói, dám phán đoán: Cái gì? Chọc màng tim, tim bệnh nhân bị làm sao”
“Là tình huống gì vậy?”
“Màng tim tràn ra rồi, có thể tim bị vỡ rồi.” Tạ Uyển Doanh nói.
A? Y tá và Lý Khả An ở xung quanh đểu kinh ngạc hô lên.
“Đi gọi khoa ngoại tim! Bác sĩ Tạ nói tim bị vỡ hở ra rồi…”
Nghe thấy các y tá truyền nhau thông tin chẩn đoán của bạn học mình, Lý Khả An ngạc nhiên tới mức rớt cả cằm.