Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 292 - Chương 292 - Hóa Ra Giáo Sư Phó Cũng Đến Đây

Chương 292 - Hóa ra giáo sư Phó cũng đến đây
Chương 292 - Hóa ra giáo sư Phó cũng đến đây

“Này!” Bác sĩ Kim thở hổn hển với hai tay chống lên eo khi thấy điều này, quá khó, quá khó rồi.

Mỗi một lần bác sĩ cứu sống một mạng người, đều là chuyện hy hữu không thể khó hơn. Việc cứu một mạng người không có nghĩa là chỉ dùng sức lực mà cần có sự vận dụng đặc biệt của bộ não. Động não thôi chưa đủ, cần có một trái tim siêu mạnh mẽ để ổn định tâm lý không thể gục ngã bất luận như thế nào.

Sợ hãi, sợ hãi, chưa nói đến những sinh viên y khoa, những bác sĩ thực tập đã chính thức trở thành bác sĩ. Bác sĩ Kim thừa nhận trong thâm tâm rằng khi bà được yêu cầu đâm kim, bà thật sự không dám đâm, sẽ chỉ kéo người của khoa phẫu thuật tim mạch đến hỗ trợ.

Vấn đề là trong trường hợp chèn ép tim, các biện pháp như ép tim là vô ích, thậm chí còn chống chỉ định trong sách giáo khoa. Ép tim nên được coi như một canh bạc, nhưng ai cũng biết rằng sự vô vọng giống như tự an ủi mình thêm một chút.

Đương nhiên biết rằng bệnh nhân sẽ chết nếu không tiến hành đâm kim xuyên qua, được ăn cả ngã về không vậy tại sao không dám dốc hết sức chứ? Không có kỹ thuật lẫn năng lực, nếu trực tiếp đâm thủng tim, vậy có bị gia đình kiện không? Chỉ cần tính đến điều này, một số lượng lớn các bác sĩ như bác sĩ Kim không dám đâm, và họ thậm chí không dám nghĩ đến việc làm điều đó.

Nhưng Tạ Uyển Doanh có thể đâm.

Đúng vậy, liều lĩnh không có nghĩa là thành công. Điều này khiến hầu hết các bác sĩ phải chùn bước. Dám liều lĩnh thôi chưa đủ, điều cần thiết là sự tự tin.

Quay đầu lại, Bác sĩ Kim nhìn chằm chằm vào khuôn mặt non nớt của Tạ Uyển Doanh, trong lòng thầm nghĩ tại sao cô sinh viên này luôn có thể làm những điều khiến bà ngạc nhiên và cảm động. Có thể chỉ có một lý do: Trước đây chưa từng thấy một nữa sinh viên Y khoa nào tự tin như vậy!

Nghe thấy đàn anh Tào nói sau lưng mình, Tạ Uyển Doanh hơi bối rối, nghĩ rằng đàn anh Tào muốn cô giao đồ gì cho ai. Một bóng người vững vàng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, hai tay cầm đôi găng tay đã được khử trùng dùng một lần, bắt chéo để thắt chặt găng tay, nói với cô: "Đưa cho tôi."

Nâng cái trán lên, trong tầm mắt hiện lên khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng như một cái máy mài sắt: chính là giáo sư Phó, người đã nhìn thấy lần trước.

Cô ngạc nhiên: giáo sư Phó đến lúc nào vậy?

Cộng với đàn anh Tào nữa? Rốt cục có bao nhiêu giáo sư chứ?

Tạ Uyển Doanh cảm thấy trong lòng hơi trống rỗng, bởi vì cô làm sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt các giáo sư và bác sĩ có thâm niên chứ?

Nếu biết giáo sư đến, cô sẽ đưa ngay cây kim chọc và để giáo sư đâm cho bệnh nhân thay cho mình.

Quét đến trong mắt cô có một tia khẩn trương, Phó Hân Hằng chắc cũng đoán được cô đang nghĩ gì, khẽ nhướng mày: Vậy cô không muốn khoe khoang hay cố tỏ ra kiêu ngạo mà cho rằng mình đang đâm kim vào bệnh nhân?

Xem ra cô đang ở tình huống bất đắc dĩ phải đâm kim nhỉ.

Có thể thấy rằng anh đã đúng trong sự việc vừa rồi. Cô là một trong những sinh viên Y khoa sáng giá nhất mà anh từng gặp, lại cẩn trọng như vậy, đúng là hiếm thấy. Nếu không thì làm sao thu hút được sự chú ý của anh.

Quay đầu lại, Phó Hân Hằng quan sát các đường cong và các ghi chép trong quá khứ trên màn hình máy điện tâm đồ, và một lần nữa xác nhận rằng cô vừa rồi đâm kim trong trường hợp khẩn cấp.

Xác định này rất quan trọng, sẽ quyết định sinh viên Y khoa này là người như thế nào.

Là kiêu ngạo hay là thực sự chỉ muốn cứu mạng.

Phải biết, thời điểm thấy cô đâm chiếc kim vào ngực của bệnh nhân, một robot như anh cũng bị kinh động như muốn bay lên, tất cả giáo sư có mặt đều có tâm lý giống như anh.

Tâm lý bị chấn động, nhưng là một giáo sư nên không được kinh loạn. Cho nên anh trước tiên đã ngăn cản bác sĩ Kim, muốn xem tình trạng của chiếc kim đâm ra sao.

Nhịp tim của bệnh nhân đã giảm xuống mức hợp lý, và huyết áp thấp là điều dễ hiểu, vì bệnh nhân có thể đã bị thương nhiều chỗ trong vụ tai nạn xe ô tô.

Bình Luận (0)
Comment