Không phải bố mẹ anh ấy kiên quyết bắt hai người bọn họ chia tay sao? Hay người phụ nữ này đổi lời? Hoặc còn duyên cớ nào khác? Hai mắt La Yến Phân như mờ mịt.
Thế giờ ai sai ai đúng đây? Bác sĩ Kim cùng những người khác nhìn nhau.
"Có đúng là người yêu cũ không thế? Chia tay thì phải nói rõ ràng chứ, không thì người mới phải làm sao giờ?" Thường Gia Vĩ nói.
Bác sĩ Kim cùng những y tá khác nghe thấy lời này, lần lượt đưa mắt nhìn nhau: Quả nhiên là công tử phong lưu trong truyền thuyết, vừa nói đã nghĩ đến người mới rồi. Không chừng tốc độ thay bạn gái cũng nhanh như đổi quần áo cũng nên.
Bác sĩ Kim hỏi anh: "Cậu không thấy bệnh nhân ở khoa chỉnh hình à?"
"Tôi có, vừa nhìn cũng biết là gãy xương, không có chuyện gì lớn. Chờ mấy người khoa ngoại tim mạch cùng thần kinh xử lý xong rồi nói tiếp. Bọn họ ở bên kia không cứu được đầu với trái tim, tôi xử lý việc nhỏ như gãy xương đùi này có ích lợi gì?" Thường Gia Vĩ nói.
Khóe mắt bác sĩ Kim giật giật: Chỉ có thể nói, người này dù phong lưu đến đâu thì kỹ thuật cũng không có chỗ để chê.
Tạ Uyển Doanh đã lùi lại từ lâu, nhường chỗ cho các giáo sư hoạt động.
"Em đi rửa tay đi." Tào Dũng quay đầu nói với cô.
Tạ Uyển Doanh nghe được lời nói bất thình lình của đàn anh Tào, ngạc nhiên: Đàn anh Tào đúng là tinh mắt!
"Dạ không, đây không phải máu của em, do vừa nãy kéo quần áo của bệnh nhân nên bị dính vào ạ." Tạ Uyển Doanh nói.
Tào Dũng nhận được câu này của cô, sửng sốt, sau đó nhớ lại mới hiểu từ lần trước cô đã hình thành phản xạ có điều kiện, khóe miệng nháy mắt cong lên. Hai lúm đồng tiền anh tuấn lộ ra, nói: "Đừng sợ, anh biết không phải mà."
Bác sĩ Kim phía đối diện bật cười: "Một khi bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng, có đúng không bác sĩ Tạ?"
Mấy người Cao Chiêu Thành cùng Thường Gia Vĩ không rõ nội tình, dùng ánh mắt hỏi các vị có vẻ hiểu rõ tình hình kia.
Tạ Uyển Doanh nhanh chóng cúi đầu, đi tới bồn rửa tay.
"Em không đi theo rửa tay sao?" Bác sĩ Kim đẩy bạn học Lý Khải An đang ngồi dưới đất.
Tất cả các giáo sư mới nhận ra có một sinh viên y khoa đang ngồi trên mặt đất.
Hai chân Lý Khải An mềm nhũn, bị bác sĩ Kim đẩy bèn dùng hết sức lực đứng lên, vỗ vỗ đầu gối, cúi người về phía các giáo sư như đang trốn tránh, vội vàng đi ra ngoài.
"Cậu ta là thực tập sinh?" Cao Chiêu Thành hỏi, chưa từng nhìn thấy bạn học nam này.
"Ừ, cùng lớp với Tạ Uyển Doanh." Bác sĩ Kim nói.
"Vâng." Y tá khám gấp biết rõ, lần trước Lý Khải An đã tới khoa cấp cứu thực tập.
"Giờ cậu ấy đang thực tập ở khoa nào?"
Lý Khải An nghe giáo sư hỏi như vậy, đưa tay che lên mặt mình.
"Lớp bọn họ không phải chỉ có mình Tạ Uyển Doanh đến thực tập sớm ở khoa ngoại tổng quát số 2 của anh sao?" Bác sĩ Kim nói, dường như có thể thấy cô ấy hiểu rất rõ tình hình của khóa 96 lớp tám năm.
"Cô biết rõ như vậy, là phụ đạo viên của bọn họ sao?" Thường Gia Vĩ chỉ vào bác sĩ Kim, hỏi.
"Làm gì có, trước đó lớp của mấy đứa đấy có một học sinh thực tập ở chỗ tôi hồi tết âm lịch. Bởi vì Tạ Uyển Doanh nên mới tương đối quan tâm đến lớp em ấy." Bác sĩ Kim ăn ngay nói thật.
Các giáo sư khác nghe thấy ý tứ của cô. Y tá thẳng thắn hơn, chỉ vào bác sĩ Kim nói: "Bác sĩ Kim, cô muốn để khi nào bác sĩ Tạ tốt nghiệp thì về khoa của các cô sao?"
Bác sĩ Kim bật cười, không hề phủ nhận bản thân có mục đích này.
"Cô ấy ở khoa ngoại, bây giờ đang thực tập ở khoa ngoại tổng quát số 2 chúng tôi." Cao Chiêu Thành không nói hai lời, trước hết để bác sĩ Kim đừng vọng tưởng.
"Thế nào, các anh muốn để con bé ở lại khoa ngoại?" Bác sĩ Kim cố ý hỏi mấy đại lão bên khoa ngoại bọn họ, ai mà không biết khoa ngoại phân biệt đối xử với nữ sinh viên y khoa chứ.
Cao Chiêu Thành trừng mắt nhìn bác sĩ Kim đang tận lực gây khó dễ, nói với khoa ngoại não: "Tôi ở bên này kiểm tra tạm thời không phát hiện vấn đề lớn nào về bụng. Các anh nên đưa bệnh nhân đến làm CT, chờ kết quả thì nhớ báo cho khoa ngoại tổng quát số 2 chúng tôi để xử lý."