Sắc mặt của Thường Gia Vĩ có chút cứng nhắc, không mở miệng nói chuyện.
Nhìn thấy cái tên này không nói chuyện, Đàm Khắc Lâm quay đầu lại ánh mắt quét qua 2 sinh viên của mình.
La Yến Phân và Tạ Uyển Doanh im lặng chờ đợi giáo sư mở miệng.
“Sao các em không gọi điện thoại cho tôi?” Đàm Khắc Lâm gặng hỏi 2 sinh viên.
La Yến Phân vội vàng bước lên nói: “Giáo sư Đàm, tất cả chuyện này là do lỗi của em, là em nghĩ…”
“Em nghĩ cái gì?” Đàm Khắc Lâm nhìn cô ấy hỏi.
Ánh mắt của giáo sư Đàm từ trước đến nay đều có chút đáng sợ, La Yến Phân cúi đầu: “Là như vầy, chúng em cho là giáo sư Đàm về nhà rồi, vì vậy không muốn làm phiền đến thầy ạ.”
Đàm Khắc Lâm khép mắt lại, lại nhìn về phía Cao Chiêu Thành ở bên kia: “Các em ấy có liên lạc với cậu ta?”
“Đúng vậy, Tối nay tôi trực đường dây số 3.” Cao Chiêu Thành nói.
“Anh không nói với bọn họ là tối nay tôi họp ở bệnh viện sao?”
“Có thể do cho rằng sự việc không có gì lớn. Bây giờ xem ra cũng không có gì lớn.”
“Anh khẳng định sự việc không có gì lớn?” Đàm Khắc Lâm đi qua đến bên cạnh bệnh nhân nhìn xem là tình trạng như thế nào, trong nháy mắt ánh mắt sắc bén của anh ấy dừng lại ở cây kim chọc trên ngực bệnh nhân còn lưu lại trên ống: “Ai đã làm chọc màng tim?”
Cái tên này! Bác sĩ Kim và những khác đề đang nghĩ trong lòng: Không ở hiện trường mà cũng có thể nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì sao?
Hiện trường không ai có ý định trả lời câu hỏi của anh ấy.
Sự im lặng không một tiếng nói của mọi người xung quanh khiến cho Đàm Khắc Lâm tức thì hiểu ra là đã có chuyện gì. Khóa môi anh ấy hơi cong lên, giống như để lộ ra nụ cười sâu sa, ánh mắt sáng càng sâu thẳm hơn. Sau đó anh ấy đột nhiên quay người lại, hướng về phía Tạ Uyển Doanh: “Em nói đi, là em làm đúng không?”
“Vâng, thưa giáo sư.” Tạ Uyển Doanh nghĩ cũng không nghĩ nhiều, thẳng thắn nhận “tội”.
Tốc độ nhận “tội” của cô cũng thật nhanh, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc không thôi.
Nói dối để làm gì? Một giây cũng thể giấu được giáo sư, cô không ngốc, tranh thủ nói thật để còn nhận được khoan hồng.
Phản ứng này của đàn em quả nhiên là khác với người thường. Hoàng Chí Lỗi đẩy đẩy mắt kính, cảm thấy tất cả mọi người xung quanh chắc hẳn đều dở khóc dở cười.
Nhìn sang Tào Dũng của cô ấy, hai lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng dường như chỉ cần nhìn thấy cô ấy thì sẽ không tan đi đươc.
Cao Chiêu Thành chen vào hỏi Đàm Khắc Lâm: “Anh làm sao biết việc này vậy ?”
“Tôi hỏi văn phòng khoa, người ta là nói sinh viên của tôi gây ra chuyện rồi.” Đàm Khắc Lâm trả lời.
“Thì ra là như vậy.” Cao Chiêu Thành định tiếp tục kéo dài câu chuyện với anh ấy.
“Anh sợ tôi mắng em ấy sao?” Đàm Khắc Lâm nháy mắt đã nhìn thấu ý định của anh ta và nói, trong ánh mắt sáng chuyển động mang theo tia lạnh lùng nghĩ người trước mặt từ lúc nào lại thương xót sinh viên của anh rồi.
“Không có…” Cao Chiêu Thành mau chóng quay đầu đi không muốn để đàn em thấy khó xử.
Ở khoa lâm sàng là vậy, sinh của ai thì người nấy quản, giáo sư nào khác mà nhúng tay can thiệp sẽ trở nên không tôn trọng đồng nghiệp, hơn nữa đối với sinh viên cũng không có lợi.
Cả nhóm người không dám tùy tiện mở miệng.
Ánh mắt bác sĩ Kim nhìn quanh một vòng, đi qua chỗ Tạ Uyển Doanh nói với cô: “Em và bạn học của em về trường trước đi, muộn lắm rồi, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Đàm Khắc Lâm quay đầu lướt mắt đến chỗ bác sĩ Kim.
Bác sĩ Kim cười cười: “Thông cảm chút đi, con gái mà về muộn quá sẽ không an toàn.”
Các bác sĩ nam ở đó đều nghĩ: Bác sĩ Kim này vậy mà lại biết chơi chiêu ve sầu lột xác.
“Được rồi, về trước đi, ngày mai nói sau.” Đàm Khắc Lâm mở miệng.
Lý Khải An nhận được ánh mắt của bác sĩ Kim, đẩy bạn học của mình rời đi.
Tạ Uyển Doanh quay về ký túc xá suy nghĩ, trước tiên viết một bản báo cáo kiểm điểm đã rồi tính sau.
Sau đó biết được tình hình tiếp theo của bệnh nhân là đã làm phẫu thuật tim cùng với phẫu thuật sọ não, đưa đến phòng ICU rồi, tính mạng tạm thời được giữ lại.
Chỉ cần bệnh nhân không sao giữ lại được tính mạng, Tạ Uyển Doanh nghĩ dù trời có sập xuống cô cũng không cần sợ.