Không sợ chứ? Môi của Đàm Khắc Lâm cong lên, đột nhiên nói: “Có muốn tôi vén khăn trắng lên để em nhìn sắc mặt của người đó.”
Trong khoảng khắc đó, cái tay mà Tạ Uyển Doanh cầm ống tiêm để chọc không kìm được mà run lên.
Tầm mắt chậm rãi di chuyển theo đầu cô từ lúc cúi thấp cho đến khi cô ngẩng lên. Nhìn về phía mảnh khăn trắng đang che trên xác của bệnh nhân.
Không thể nào, cô đã xác định rồi, tối qua bệnh nhân đó vẫn còn sống. Nếu như thật sự đã chết, La Yến Phân đã nói với cô rồi.
Quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng giống như đang viết lên một cái gì đó của giáo sư Đàm.
Tay của cô lại càng run hơn.
“Em cũng biết sợ sao? Đang nghĩ xem có phải là bệnh nhân tối qua không đúng không?” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay run rẩy của cô, Đàm Khắc Lâm cong môi nở ra một nụ cười lạnh, hai cánh tay vòng lại trước ngực.
Anh ấy vốn cho rằng cô thật sự không biết sợ là gì, thật sự trở thành một động vật máu lạnh.
Bởi vì anh ấy để cho cô tiến hành chọc màng tim, cô thật sự đã làm theo đúng tuần tự từng bước, dáng vẻ vốn có lạnh lùng đó hơi thái quá không giống người bình thường. Một người khỏe mạnh bình thường thì làm sao mà không có lúc sợ hãi chứ. Nếu như cô thật sự không biết sợ là gì, có lẽ là không thích hợp làm bác sĩ.
Bác sĩ cần phải biết sợ một phần nào đó đối với sinh mệnh, đối với y học cần có sự kính sợ.
Trạng thái tâm lý và não bộ không giống với người khỏe mạnh bình thường thì không thích hợp làm bác sĩ. Như vậy trước tiên anh ấy sẽ đưa cô đến khoa ngoại thần kinh để kiểm tra não bộ.
Bây giờ, chung quy cô cũng biết sợ rồi?
Một tiếng cười hoặc có lẽ là hừ nhẹ, từ trong mũi anh ấy nhẹ nhàng phát ra, đôi mắt một mí nhìn cô không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa.
Tạ Uyển Doanh cúi đầu, trực giác nói với cô rằng không nên nhìn, nói về đánh giá tâm trạng của sinh viên y khoa đang lo lắng như nào thì giáo sư hướng dẫn của cô tuyệt đối là rất giỏi, khiến cô lại lần nữa khâm phục vì đã sắp xếp cho cô một giáo sư hướng dẫn cao thâm như vây.
“Tôi từ từ kéo tấm vải trắng kia lên, cho em nhìn một lần em thấy thế nào?” Đàm Khắc Lâm nói, ngón tay đeo bao tay vươn tới chỗ tấm khắn trắng che trên mặt của xác chết.
Hơi thở trở nên căng thẳng, Tạ Uyển Doanh có thể chắc chắn là: Ý của giáo sư nhất định là cô biết bệnh nhân này.
Cũng đúng, giáo sư Đàm nếu đã không bỏ qua cho cô, làm sao có thể chỉ để cô đến đây làm chọc màng thôi chứ? Nhất định là có một bài dạy dỗ nghiêm khắc đang chờ cô.
Nhìn đầu ngón tay đeo găng tay vô trùng giống như con dao phẫu thuật vậy. Từng bước từng bước chầm chậm từ bên mép của mảnh khăn trắng kéo lên, lộ ra một góc quai hàm của xác bệnh nhân, giống như Sadako trong phim kinh dị muốn trèo ra khỏi miệng giếng vây, càng chậm càng làm nội tâm con người muốn gào thét..
Phù phù phù, Tạ Uyển Doanh chắc chắn phổi của mình như đang hút vào khí lạnh ở trong phòng mổ, làm cho toàn thân của cô cũng nổi ớn lạnh. Vì não của cô phản ứng cực nhanh đã liên lết một phần quai hàm đó lên cơ thể một bệnh nhân nào đó mà cô đã thấy qua, từ đó đưa ra cho một cảnh báo quan trọng, ting ting ting dường như trong đầu cô có một âm thanh khá lớn.
“Giáo sư, em hiểu ý của thầy rồi ạ.” Tạ Uyển Doanh lập tức phản ứng theo đại não của mình nói.
Ngón tay của Đàm Khắc Lâm dừng lại, nhưng không có dời đi chỗ khác ngay, hỏi cô: “Em sợ rồi?”
“Vâng, giáo sư, em sợ ạ. Em sợ là bệnh nhân đó không được cứu.” Ta Uyển Doanh nhanh chóng trả lời, sợ chỉ cần sơ ý giáo sư sẽ lập tức kéo hết lên cho cô xem.
“Nhận”, tiếp tục “nhận tội”. Trong tình hình này, tốc độ nhận tội càng nhanh càng tốt, chắc chắn sẽ không sai. Tạ Uyển Doanh sau khi nhiều lần xác nhận lại thông tin phản hồi trong đại não của mình thì không trì hoãn thêm mà thừa nhận “tội”.
Đầu của Tạ Uyển Doanh đã cúi thấp rồi còn thấp hơn, lúc này đây tình nguyện giương cờ trắng đầu hàng.
Cô cúi gục xuống như vậy hệt như một con đà điểu, khiến anh ấy lại lần nữa rất bất ngờ. Sinh viên này thông minh đến vậy sao, ánh mắt Đàm Khắc Lâm lại tăng thêm một màng xanh thẫm. Dáng vẻ này của cô, anh ấy xác nhận chưa nhìn thấy qua ở cô trước đây, hơi thở phát ra từ trong môi của anh ấy như nóng lên, khiến anh ấy muốn quăng luôn mảnh khăn trắng đi.