Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 304 - Chương 304 - Em Ấy Gây Cho Tôi Cảm Giác Hứng Thú

Chương 304 - Em ấy gây cho tôi cảm giác hứng thú
Chương 304 - Em ấy gây cho tôi cảm giác hứng thú

Phó Hân Hằng nháy mắt với Chu Tuấn Bằng, anh lập tức kiểm tra cửa phòng làm việc có khóa hay không.

“Có chuyện gì, nói đi. Úp úp mở mở làm gì?” Thường Gia Vỹ hỏi, càng chắc chắn rằng anh ta có chuyện quan trọng muốn nói.

“Tối hôm qua anh…”

“Tối hôm qua không phải là tôi ở phòng bệnh tuyến hai sao? Sau khi cấp cứu xong thì gặp anh.”

“Cô gái nhỏ đó, đừng đụng vào em ấy.”

Nghe xong câu đó, Thường Gia Vỹ hoàn toàn sững sờ, tròn mắt nhìn: “Tôi có nghe nhầm không?”

Phó Hân Hằng quay lại cầm ly giữ nhiệt, nghiêm túc nói: “Anh muốn đi trêu ghẹo phụ nữ nào, tôi không quan tâm, nhưng đối với nghiên cứu sinh nữ đang học tập nghiêm túc, đừng có mà động đến.”

“Tôi chỉ quan tâm đến hậu bối thôi.” Thường Gia Vỹ tức chết anh rồi: “Tại sao người khác có thể quan tâm đến em ấy mà tôi lại không?!”

Chu Tuấn Bằng nhìn biểu hiện của anh, nghĩ rằng anh cũng chẳng oan chút nào: Đó là bởi vì mọi người ai cũng biết anh thích trêu ghẹo phụ nữ.

“Hành động của anh tối qua được gọi là quan tâm đến hậu bối?”

“Tại sao không?”

“Quan tâm đến hậu bối mà hỏi về các chỉ số trên điện tâm đồ? Có mà muốn bắt chuyện, tán gái!” Phó Hân Hằng trừng mắt nhìn anh ta.

Nói trắng ra, không ai trong số những người có mặt đêm qua là ngu ngốc cả, rõ ràng anh đang có ý định tán người mới.

“Tôi chỉ là tò mò các thiết bị trong khoa của mình thôi.” Thường Gia Vỹ tìm lý do thoái thác.

“Anh tò mò về các thiết bị trong khoa nhỉ, Đàm Khắc Lâm nói muốn giúp anh mang một chút về phòng đấy, anh có muốn không?”

“Anh ấy là phó chủ nhiệm, sao lại làm lớn chuyện lên thế!” Nghĩ đến lời cảnh cáo của Đàm Khắc Lâm tối qua, Thường Gia Vỹ đầy một bụng tức, anh ta kéo ghế ngồi xuống thở phì phò: “Tôi biết anh ta hôm nay đi làm gì. Định đi mắng cô gái nhỏ kia chứ gì? Trông biểu hiện tối hôm qua của anh ta là biết.”

“Người ta dạy dỗ sinh viên của mình thì có gì sai.”

“Người ta là con gái đó, có cần thiết phải như thế không?” Thường Gia Vỹ khẳng khái: “Là tôi, tôi sẽ không bao giờ có chuyện khiến con gái người ta rơi nước mắt. Xem cách hành xử của anh ta, mục đích là muốn con gái người ta phải khóc.”

“Khóc thì khóc.” Phó Hân Hằng đáp.

Thường Gia Vỹ cau mày liếc hắn một cái: Tên này đúng là người máy mà.

“Sinh viên của anh ấy, anh quản làm gì.” Phó Hân Hằng chỉ vào anh ta nói: “Muốn tán gái sao? Lần trước không phải muốn tán Chương Tiểu Huệ nào đó sao?”

“Ai nói tôi có ý với Chương Tiểu Huệ? Tôi công nhận là em ấy hát hay thôi.” Thường Gia Vỹ khinh thường quay đầu đi.

“Anh muốn tán ai thì đi tán người đó đi.”

“Không, hiện tại tôi chỉ có hứng thú với Tạ Uyển Doanh thôi.”

Ôi. Chu Tuấn Bằng kinh ngạc che cái miệng há hốc của mình.

Phó Hân Hằng quay lại nặng nề đặt chiếc ly đến trước mặt Thường Gia Vỹ: “Anh muốn thế nào?”

“Không thế nào cả. Tôi phát hiện em ấy đã khơi dậy hứng thú của tôi thôi.” “Sau này nghe nói em ấy là sinh viên xuất sắc, dáng vẻ cũng xinh đẹp, hơn nữa có thể thu hút được anh cũng là một tài năng.”

“Em ấy vẫn còn là sinh viên.”

“Tôi biết, đợi đến khi em ấy tốt nghiệp rồi nói.”

“Đợi đến khi em ấy tốt nghiệp, anh cũng lấy vợ sinh con rồi.”

“Hai năm nữa em ấy tốt nghiệp rồi mà.”

“Anh có thể tiết chế việc tán gái trong vòng 2 năm nữa không?”

“Tất nhiên là tôi có thể rồi!” Thường Gia Vỹ phát hỏa, không ngờ tên bạn học cũ này lại nghĩ anh như thế. Anh ta và mọi người đều nghĩ rằng cô ấy chẳng qua cũng là một đứa trẻ nhỏ dễ bảo.

Ánh mắt nhìn lơ đãng nhìn người trước mặt như thấy chút gì đó, Phó Hân Hằng không nói gì quay lại bàn làm việc thu xếp đồ đạc.

Thường Gia Vỹ vẫn chưa nguôi giận: “Người anh nên để ý không phải là tôi, tối qua có người nhìn tôi chằm chằm đến lạnh cả sống lưng! Tôi thề, chắc chắn có người thực sự có ý với em ấy.”

Bình Luận (0)
Comment