“Bác sĩ tới rồi, mời tất cả ra ngoài!” Y tá hét lớn.
Không còn cách nào khác, khung cảnh quá ồn ào, không hét không được, có khi cảnh này còn hỗn loạn hơn cả ở ngoài chợ.
“Tại sao muốn chúng tôi ra ngoài?” Một người nhà bệnh nhân hỏi.
“Bác sĩ sẽ khám từng người một. Nếu mọi người không ra ngoài, đợi đến khi kiểm tra cho bệnh nhân mọi người có muốn thấy anh ta cởi quần áo khi khám bệnh không?” Y tá sốt ruột đến mức văng tục.
Lúc này bệnh nhân và người nhà mới hiểu, ra ngoài hành lang ngồi chờ, xếp hàng chờ khám bệnh.
Theo giáo sư vào phòng khám Tạ Uyển Doanh nhanh tay khóa cặp của giáo sư trước. Nhìn không khí xung quanh không khác gì phòng mổ là ấy khiến cô cảm thấy càng lo lắng. Phòng mổ ít ra còn là nơi yên tĩnh, ở đây quá ồn ào, loại người gì cũng có, các bác sĩ muốn giữ được cái đầu tỉnh táo trong thời khắc này cũng khó.
Không còn cách nào khác, giáo sư Đàm là bác sĩ nổi tiếng hàng đầu của bệnh viện top 3, không phải số lượng bác sĩ của bệnh viện ít mà nghe danh giáo sư nên rất nhiều bệnh nhân muốn đến khám.
“Em xem hồ sơ bệnh án trước đi.” Y tá thấy cô là nghiên cứu sinh, có thể mới đến phòng khám lần đầu nên đã dạy cô.
Trước tiên phải đếm xem có bao nhiêu bệnh nhân phải khám sáng nay. Tạ Uyển Doanh đếm được số lượng hồ sơ bệnh án, khoảng năm sáu mươi. Phòng khám tiếp nhận năm sáu mươi bệnh nhân trong ba tiếng rưỡi, đây là tốc độ gì? Trung bình khám cho một bệnh nhân không tới 4 phút.
Đàm Khắc Lâm ngồi sau bàn làm việc, đã sớm quen với điều này, gương mặt không biểu tình gì.
“Đây là số bệnh nhân của bác sĩ Đàm, vì họ đến tái khám nhưng không đăng ký được.” Y tá giúp Tạ Uyển Doanh phân loại ra một số bệnh nhân đặc biệt.
Reng reng reng, giáo sư Tôn để ý chiếc điện thoại đang reo.
Tạ Uyển Doanh vừa kẹp điện thoại bên tai, vừa làm theo hướng dẫn của y tá đánh dấu một số bệnh nhân, yêu cầu họ đến phòng đăng ký để nộp lệ phí rồi mới quay lại.
“Bạn học tiểu Tạ, nhớ giúp giáo sư Đàm canh cửa trước.” Tôn Ngọc Ba chỉ cho cô: “Đợi một lúc nữa khám cho bệnh nhân đầu tiên, em phải khóa cửa ngay. Ai đến phải hỏi rõ ràng mới được mở cửa. Y tá cũng không ở đây đâu. Có chuyện gì thì chạy đi tìm y tá, chạy đến phòng điều trị cuối cùng sẽ có y tá ởđó.Cơmà,cóemởđây,giáo sư Đàm muốn khám cho bệnh nhân nữ không cần phải đi tìm y tá nữa rồi.”
Tạ Uyển Doanh ghi nhớ những lời của giáo sư Tôn.
“Khi khám bệnh cùng với giáo sư Đàm, đừng hỏi gì cả, giáo sư nói gì thì em làm cái đó. Tốt nhất trong lúc khám không nên thảo luận gì cả. Giáo sư Đàm có quá nhiều bệnh nhân, không có thời gian, cũng tránh cho bệnh nhân và người nhà hiểu lầm.” Giáo sư Tôn biết tính tình ngay thẳng của cô, muốn nói cho cô hiểu.
Tạ Uyển Doanh gật đầu.
“Chưa đến số thì không được khám, không được mở mở cửa. Trường hợp đặc biệt muốn tìm giáo sư Đàm, đi cửa sau cũng không được. Người quen sẽ trực tiếp đến phòng của giáo sư Đàm để khám. Vì thế, những người không quen này, yêu cầu bọn họ gọi đến cho bác sĩ Lưu lấy số vào chiều thứ năm.”
Trong lúc giáo sư Tôn đang nói, thật sự có một nhân viên bệnh viện chưa từng gặp qua đến tìm.
Là một nữ dược sĩ của bệnh viện, cô ấy bước vào nói với giáo sư Đàm: “Bác sĩ Đàm, đây là người thân của tôi, anh có thể cho anh ấy một số không?”
Đàm Khắc Lâm cau mày không nói gì.
Tạ Uyển Doanh lập tức bước tới kéo người vào trong góc nói: “Hôm nay giáo sư Đàm có rất nhiều bệnh nhân, số cũng không thể xem kỹ được. Phiền chị chiều thứ năm tìm giáo sư Lưu lấy số, đến lúc đó giáo sư Lưu sẽ nói lại tình hình với giáo Đàm mới có thể xem kỹ lại được. Nếu cần nằm viện, thì chị biết rồi đó, giáo sư Đàm sẽ theo sát tất cả bệnh nhân anh ấy phẫu thuật.”
Nghe cô nói, người bên kia mới hiểu ra và đưa người thân ra ngoài.
Tạ Uyển Doanh không có thời gian thả lỏng, cô khóa cửa phòng trước, ngăn trước khi giáo sư Đàm nổi giận thực sự.