Bởi vì tỷ lệ hình thành khối u cao, chắc chắn tiêu hoá không tốt, mặt của Tiểu Nhã Trí chỉ lớn bằng bàn tay, bụng vì có khối u nên phình to, chỉ có thể mặc váy rộng che bụng, vùi đầu vào ngực ba ba ngại ngùng xấu hổ.
Dù sinh ra đã mang bệnh nặng, hai sừng cừu nhỏ đâm vào não bộ của Tiểu Nhã Trí trông như tiểu tinh linh, đôi mắt nhỏ nhưng rất hoạt bát đáng yêu, làm người ta yêu quý. Làm ba không cam lòng để con gái ra đi như vậy, ba Tiểu Nhã Trí bất chấp bằng mọi giá cũng phải giữ tính mạng cho con gái mình, dùng hết tim can nói với bác sĩ: "Bác sĩ Đàm, xin anh cho con gái tôi làm phẫu thuật. Tôi nghe nói sau khi phẫu thuật nó chưa chắc đã sống lâu, nhưng có thể sống đến khi trưởng thành còn chưa tạm biệt thế giới này."
"Đó là bệnh nhân hiếm gặp, không dựa trên y học để phán đoán." Ngữ điệu Đàm Khắc Lâm lạnh như băng dội gáo nước lạnh vào đầu người nhà bệnh nhân.
Kỳ tích y học, nhà khoa học đều kết luận không rõ ràng, sao có thể nói khả năng này với người nhà bệnh nhân. Càng nhiều bệnh nhân có số mệnh không tốt, họ chỉ đành tuân theo số liệu thống kê y học mà tính xác suất đến con đường chết.
Ba của Nhã Trí đứng trước mặt bác sĩ gương mặt cứng đơ không chút động đậy, thoáng chốc tái mét vả vào mồm mình, anh có thể chèo chống đến lúc này chính là vì: "Tôi biết bác sĩ Đàm anh là bác sĩ cực kỳ giỏi. Lúc trước bà lão kia ở bệnh viện khác không cho làm phẫu thuật, đến đây anh liền nói cho làm."
Nghe được lời này của đối phương, Đàm Khắc Lâm nhíu mày: Không muốn đối phương ở đây ôm cây đợi thỏ quá lâu, liền thấy tình huống bệnh nhân trước mặt ra sao mà quyết định. Chính anh ấy cũng không muốn nhận bà lão đó, nếu không phải sinh viên bên cạnh anh ấy nhiệt tình nói vài câu, đã khua môi múa mép ra sức tranh luận với khoa gây mê. Cũng không rõ khoa gây mê có cho đi hay không.
"Vài ngày trước tôi có dẫn con gái đến đăng ký, sáng sớm hôm nay thấy các bác sĩ khám bệnh cho nên nhìn thấy." Ba Nhã Trí phóng đại nói rằng bản thân đã thấy. Đồng thời nói rõ một việc, ba đứa trẻ vì không có tiền chữa bệnh cho bé, không lấy phiếu số, thật sự để chính mình và đứa trẻ ngủ ngoài đường mới sắp xếp đến đăng ký giấy, là người cuối cùng lấy được số.
Tất cả bi kịch và chân tình chốn nhân gian đều nằm ở bệnh viện. Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân căn bản không có tiền mà muốn chính thức chữa bệnh, không thể không nói đúng là tình huống xấu.
Tình cảnh này của người nhà bệnh nhân thật làm người ta đồng cảm. Nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo của Đàm Khắc Lâm không có dấu hiệu lung lay: "Bệnh viện nhi Thủ đô là bệnh viện nhi khoa tốt nhất. Anh cần nghe ý kiến của chuyên gia bên họ."
Bác sĩ không thảo luận đứa trẻ đáng yêu hay không đáng yêu, tuổi còn nhỏ có phải cứu hay không cứu. Bác sĩ chỉ thảo luận bệnh tình.
Có thể chữa hay không, là do y học quyết định, không phải đứa trẻ đáng yêu lại để đáng thương quyết định.
Nghe đủ chỗ tàn khốc.
Tiểu Nhã Trí giật thót tim theo ba, nước trong đôi mắt nhìn chú bác sĩ toát ra sắc mặt sợ hãi, cảm giác kinh sợ nhanh chóng chiếm lấy con ngươi cô bé.
Đứa trẻ sáu tuổi không phải không hiểu gì hết, cũng hiểu sợ bác sĩ, sợ tiêm đau sợ uống thuốc, nhưng không hiểu cái chết. Làm sao đứa trẻ hiểu chết ra sao, đoán chừng cảm thấy sinh bệnh không khác biệt lắm với cái chết, không thể chơi, nào biết được tính mạng quý giá cỡ nào.
Hiện tại, Nhã Trí khả năng nghe trong giọng điệu của chú bác sĩ kia mà hiểu chết nghĩa là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt tuôn rơi, cái đầu nhỏ vèo cái tựa vào ngực ba nức nở: Cô bé sợ.
Sờ đầu nhỏ của con gái, ba Nhã Trí khẩn cầu: "Bác sĩ Đàm, anh có thể giúp thêm chút nữa hay không. Tôi yêu cầu không cao, chỉ cần làm phẫu thuật giống bà lão kia. Tôi đồng ý cùng con gái đánh cược một lần, tuyệt đối không làm khó dễ bác sĩ các anh."