Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 335 - Chương 335 - Giáo Sư Ngô Muốn Cô Đưa Ra Ý Kiến

Chương 335 - Giáo sư Ngô muốn cô đưa ra ý kiến
Chương 335 - Giáo sư Ngô muốn cô đưa ra ý kiến

Tạ Uyển Doanh cười cười, không thể tin được. Làm gì có người nói thích một người lại ra sức phê bình một người chứ.

“Không tin lời tôi nói sao? Tôi biết rõ cậu ta.” Viện trưởng Ngô chỉ lên ngực mình nói, lại chỉ về phía hai người đang ở trong thang máy: “Tôi cũng biết rõ bọn họ.”

Bị viện trưởng chỉ tay vào mình, Hoàng Chí Lỗi da đầu căng thẳng, quay mặt vào tường suy nghĩ miên man.

Đôi mắt Tào Dũng trở nên sâu hơn một tầng.

Giáo sư Ngô tự nhận biết rất rõ về giáo sư Đàm và các đàn anh của cô, Tạ Uyển Doanh hiểu và nói: “Giáo sư Ngô, thầy có phải là giáo sư phụ trách giảng dạy lâm sàng không ạ?”

“Ừm.” Viện trưởng Ngô suy nghĩ xem nên trả lời cô như thế nào: “Tôi đã liên hệ với bộ phận y tế và giáo dục của bệnh viện, sẽ cho họ một số đề xuất từ tôi.”

Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi híp mắt lại ngay lập tức, nhìn vị lãnh đạo lớn nói dối mà không có bất kỳ một bản thảo nào.

Đưa ra đề xuất gì chứ? Chẳng phải các lãnh đạo lớn đều ra lệnh trực tiếp sao?

“Em là một sinh viên, em có ý kiến ​​gì về công việc giảng dạy lâm sàng không? Nói cho tôi nghe xem, tôi sẽ phản hồi cho những người làm trong khoa giáo dục y tế biết được.” Viện trưởng Ngô thực hiện động tác rút cây bút ra, rất giống một giảng viên trường Y tại nơi làm việc.

Giáo sư Ngô là một giảng viên nghiêm túc và có trách nhiệm, Tạ Uyển Doanh quan sát hai đàn anh có mặt ở đó và nói: “Em không gặp vấn đề gì với công việc giảng dạy lâm sàng ạ. Các giáo sư rất chuyên nghiệp.”

Tiểu học muội đưa ra cái nhìn đầy ý vị, Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi nhận ra nó: cô em gái nhỏ này là muốn bọn họ yên tâm, tất nhiên sẽ không bao giờ nói xấu bọn họ. Sợ hai người họ nghe thấy gì không chứ? Hai người bọn họ có thể làm gì trước mặt lãnh đạo lớn đây?

Hoàng Chí Lỗi đưa tay lên trán, hướng về phía thang máy, anh không dám nhìn lại để lộ khuôn mặt đang co giật vì cười.

Khóe miệng Tào Dũng cố tạo thành một đường kẻ ngang.

“Không sao, em cứ nói đi. Hiện tại hai người bọn họ nghe mấy lời em nói rồi, có thể rút kinh nghiệm trong giảng dạy lâm sàng.” Viện trưởng Ngô nghiêm nghị nói với Tạ Uyển Doanh đừng ngại mà hãy mạnh dạn khiếu nại. “Em cần phải biết rằng, em sẽ sớm trở thành trợ mổ lâm sàng, và em có nhiệm vụ làm trợ mổ lâm sàng trong suốt thời gian thực tập.”

“Em cứ nói thẳng ra đi không có vấn đề gì đâu, chúng ta cần học hỏi lẫn nhau mà.” Tào Dũng quay lại và cười với cô.

Đàn anh Tào rất khiêm tốn, và anh muốn học hỏi từ cô về vấn đề này. Nhớ rằng giáo sư Tiểu Tôn đã giải thích trước với cô rằng cô có nhiệm vụ này, và cô muốn tự học làm trợ mổ lâm sàng, cô thực sự phải suy nghĩ kỹ đến về vấn đề này.

“Nói đi.” Viện trưởng Ngô động viên cô mở miệng nói.

Tạ Uyển Doanh nghiêm túc suy nghĩ: “Tốt hơn hết là giáo sư không nên làm cho sinh viên quá thoải mái ạ.”

Có một khoảng lặng trong thang máy.

Hoàng Chí Lỗi đưa tay vuốt ve tóc mái: tiểu học muội đang nói gì vậy?

Không một sinh viên nào dám nói như vậy cả.

Chủ động yêu cầu giáo sư thêm bài tập về nhà à?

Tào Dũng nhớ lại lần trước ở trong xe anh nghe thấy cô nói rằng sẽ học lại tiếng Đức, trong lòng thở dài: Tâm trí của tiểu học muội dường như đang ngập tràn trong việc học và học.

“Em có cho rằng giáo sư giao bài tập cho em quá nhẹ nhàng không?” Đôi mắt của viện trưởng Ngô dán chặt vào khuôn mặt cô.

“Không phải ạ, là...” Tạ Uyển Doanh muốn bật cười khi nói ra điều này, điều cô thực sự nghĩ là nếu làm trợ giảng thì sợ mình không đủ nghiêm khắc như giáo sư Đàm, chắc là không được rồi.

“Tôi trở về suy nghĩ chút về câu hỏi mà em đã đưa ra.” Viện trưởng Ngô nói trong khi suy nghĩ.

Thang máy dừng ở tầng sáu, Tạ Uyển Doanh nói tạm biệt “Giáo sư Ngô” và các đàn anh, trước tiên bước ra khỏi thang máy.

Tào Dũng nhấn nút đóng cửa, đợi tiểu học muội đi khuất rồi, đối với lãnh đạo lớn “tra hỏi”: “Thầy nói dối em ấy thế này, trong lòng thầy có yên tâm không vậy?”

“Tôi đã nói dối em ấy như thế nào? Tôi cũng là giáo sư lâm sàng, em ấy gọi tôi là giáo sư Ngô có gì sai không?” Viện trưởng Ngô nói liên tục.

“Thầy có thể nói cho em ấy biết thầy là ai mà.” Tào Dũng nhướng mày quay về phía “lão ngoan đồng*” trước mặt.

Lão ngoan đồng*: ý nói những người đã già nhưng có tính nết như trẻ con.

Bình Luận (0)
Comment