Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 337 - Chương 337 - Khám Bệnh Cho Đồng Nghiệp

Chương 337 - Khám bệnh cho đồng nghiệp
Chương 337 - Khám bệnh cho đồng nghiệp

Viện trưởng Ngô bước ra thang máy, được ‘sao vây quanh trăng’, càng đi càng xa.

Tào Dũng lập tức đóng cửa thang máy, đút tay vào túi sờ điện thoại, ánh mắt nặng trĩu: lão ngoan đồng này kỳ lạ quá.

Điện thoại kêu bíp bíp, anh lấy ra xem, là tiểu học muội gọi đến.

“Doanh Doanh.”

“Đàn anh, có phải thầy Ngô muốn cho điểm các anh không? Cần em nói gì với thầy ấy không?” Sau khi Tạ Uyển Doanh biết chuyện thì lo lắng rằng các anh chị vì cô nói sai mà bị trừ điểm.

Cho nên nói lão ngoan đồng đó thật khốn nạn, tiểu học muội của anh tốt tính như vậy cũng đi lừa. Tào Dũng thở dài, nói giọng ấm áp: “Không sao. Bệnh viện dựa vào quy định để làm việc mà.”

Nghe đàn anh nói như vậy, Tạ Uyển Doanh đã yên tâm, cô đặt điện thoại xuống rồi đi đến bên cạnh y tá đang đứng, hỏi: “Chị ơi, các chị tìm em ạ?”

“Đúng đúng, bác sĩ Tạ, em qua đây.”

Cô bị chị y tá kéo đến phòng trị liệu nhỏ trong khoa, bên trong có bốn năm y tá đang đứng.

“Cô ấy là Xảo Văn.” Mấy chị y tá giới thiệu đồng nghiệp: “Dạ dày của cô ấy bị đau vài năm nay rồi, là loại đau âm ỉ ấy.”

“Kiểm tra chưa ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi, làm việc ở bệnh viện hàng đầu thì muốn kiểm tra cũng rất thuận tiện.

“Kiểm tra rồi, nội soi ruột kết, nội soi dạ dày, siêu âm phụ khoa, kiểm tra thân thể rồi cả rồi, tất cả đều nói không sao.”

Đều không sao thì tìm cô làm gì?

“Em giúp cô ấy khám thử đi.” Mấy chị y tá xung quanh nói không ngừng.

Một thực tập sinh như cô mà đi khám bệnh cho y tá? Y tá muốn khám bệnh thì tìm bác sĩ nào đó trong bệnh viện cũng có thể khám. Bác sĩ, giáo sư lành nghề có tiếng muốn bắt số của ai cũng được, không bắt số thì trực tiếp đến tìm bác sĩ khám bệnh cũng được mà. Tạ Uyển Doanh khó hiểu.

“Tìm thầy Chương hay thầy Tôn của em để khám cho cô ấy cũng được. Kinh nghiệm về lâm sàng của họ phong phú hơn em nhiều.” Tạ Uyển Doanh nói.

“Lúc trước tìm rồi, bác sĩ khoa ngoại trong bệnh viện của chúng ta đã chẩn đoán rồi, nhưng không đoán ra được gì. Hôm nay bọn chị nghe bệnh nhân nói em khám bệnh khá chuẩn, thế nên muốn nhờ em khám thử. Dù sao, cô ấy vẫn luôn không được khám kĩ càng, bác sĩ luôn nói rằng cô ấy không có bất kỳ chuyện gì, khá là làm khó cô ấy.”

Tạ Uyển Doanh nghe đến thì càng ngạc nhiên hơn, giống như mấy chị y tá định là còn nước còn tát, bắt một thực tập sinh thử. Bởi vì trước đây, những bác sĩ có kinh nghiệm cũng khám không ra bệnh.

Ngay cả chị y tá cũng có thái độ như vậy, Tạ Uyển Doanh vừa cười vừa nói: “Được rồi, để em khám thử, nhưng mà, nói thật thì bàn về kinh nghiệm lâm sàng, em thua xa so với các thầy cô.”

“Chủ yếu là cô ấy lại đi tìm bác sĩ trong khoa của cô ấy khám, bác sĩ bệnh viện chúng ta sẽ nói cô ấy không có gì khác đâu nên đừng lo lắng. Cô ấy không biết phải làm gì.” Chị y tá nói ra chỗ lúng túng.

Bệnh nhân có triệu chứng nhưng sao kiểm tra đều không ra nguyên nhân phát bệnh, rất đau khổ. Tình hình mấy năm qua là như vậy, người ta không có xảy ra tình hình nghiêm trọng khác. Thông thường bác sĩ chắc chắn càng tăng thêm người mắc bệnh vì không có bệnh gì nặng, nhưng có thể là vấn đề tâm lý. Nếu cơ thể của bệnh nhân thật sự có chuyện, sớm đã nổi giận rồi.

Bệnh nhân có nỗi khổ, bác sĩ có đạo lí. Hiện tượng mâu thuẫn lâm sàng này thường xảy ra. Tạ Uyển Doanh đến kiểm tra lâm sàng, cô chỉ có thể cố gắng hết sức. Không cần biết có chuyện hay không, vẫn luôn nói rõ với bệnh nhân. Giống với thằng nhóc ở phòng bệnh số hai, dù không nghiêm trọng lắm, nhưng nhất định phải đưa cho bệnh nhân một bệnh án giải thích hợp lí, nếu không bệnh nhân không chịu an tâm.

Y tá nằm ngửa trên giường kiểm tra độ khoảng 30 mấy tuổi, gương mặt trông rất trẻ. Nghe nói đã có con, vì thế da trên bụng có vết rạn da, da bụng cũng nhão đi khá nhiều.

Tạ Uyển Doanh cẩn thận sờ nắn bụng của bệnh nhân từng chút một, sờ từ nông đến sâu.

Mấy cô y tá đứng bên cạnh nhìn, bệnh nhân nằm trên giường kiểm tra cũng căng thẳng hơn một xíu.

Bình Luận (0)
Comment