Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 340 - Chương 340 - Thước Bản Đến Rồi

Chương 340 - Thước bản đến rồi
Chương 340 - Thước bản đến rồi

Bốn người bọn Triều Điềm Vĩ cùng 1 suy nghĩ, tâm lý cân bằng. Cùng chỉ về phía cô: “Doanh Doanh, chúng tôi hiểu rồi, cậu muốn giáo sư của cậu chỉnh đốn cậu.”

“Không phải.” Tạ Uyển Doanh vừa giải thích xong câu này. Thấy giáo sư Đàm sắp đi đến trước mặt nên đành im lặng trước.

Các bạn học vội vàng đi ra chỗ khác, đã biết rõ giáo sư của cô đáng sợ như nào rồi.

Đi lướt qua trước mặt cô và các bạn học của cô, Đàm Khắc Lâm vẫn một dáng vẻ cũ làm ai cũng không nhìn ra được anh ấy rốt cuộc có đang nhìn người nào không, tiếp tục bước nhanh như bay đến phòng phẫu thuật.

Không lâu sau, Tôn Ngọc Ba cũng đi nhanh qua, ánh mắt nhìn sinh viên vội vã: “Em còn không mau đi rửa tay? Không phải em nghĩ giáo sư đối với em còn chưa đủ nghiêm khắc chứ?”

Xem ra chỉ thị của bệnh viện đã đến tay mỗi giáo sư rồi, cô cũng không phải ngoại lệ. Tạ Uyển Doanh điều chỉnh hơi thở, quay người đi rửa tay rồi vào phòng phẫu thuật.

Giúp giáo sư Tôn làm tiêu trùng khử độc cho bệnh nhân xong. Mặc đồng phục phẫu thuật, vừa định đứng ở vị trí phụ mổ 2 như trước đây, quay lại bên bàn phẫu thuật thì thấy đã có người đứng ở vị trí phụ mổ 2 rồi.

“Em đứng bên này.” Đàm Khắc Lâm nói, đại thần đã đứng ở vị trí phụ mổ 2, chừa lại vị trí phụ mổ 1.

Đột nhiên giữa chừng được giáo sư cất nhắc đến làm phụ mổ 1, nếu như là lúc trước, Tạ Uyển Doanh sẽ rất vui mừng, chỉ là với tình hình hôm nay cô hoàn toàn không vui nổi.

Chỉ thị của giáo sư, cô chỉ có thể ở bên làm phụ mổ 1, bác sĩ Tiểu Tôn thì đứng quan sát ở đối diện.

Mồ hôi trên trán Tôn Ngọc Ba ứa ra tầng tầng lớp lớp còn nhiều hơn so với sinh viên, anh ấy có một kiểu trực giác, hôm nay e rằng thê thảm nhất không phải sinh viên mà là anh ấy.

Với tư cách là phụ mổ 2, Đàm Khắc Lâm một tay cầm kéo móc, một tay khác từ trong chậu dụng cụ của y tá thành thục cầm kìm cầm máu.

Hai người khác đứng nhìn: thước bản đến rồi.

“Bắt đầu đi.” Đàm Khắc Lâm ra lệnh.

Phẫu thuật bắt đầu.

Tiếp tục căng thẳng, bác sĩ mổ chính và phụ mổ 1 được chứng kiến phụ mổ 2 cằn nhằn nhất từ trước đến nay trong lịch sử.

“Tốc độ thắt nút nhanh chút đi. Bệnh nhân đã chảy máu rồi em còn không nhanh lên?”

“Để tôi cắt, em co rúm lại làm gì vậy? Em không cắt được thì sao làm được bác sĩ ngoại khoa?

“Bảo em thắt nút nhanh mà tư thế tay của em cứ đổi tới đổi lui làm gì vậy? Ai cho phép em đổi? Mỗi một tư thế đều phải làm chuẩn cho tôi.”

“Bộp.”

“Nhanh, nhanh lên chút đi.”

“Mắt của em nhìn đi đâu vậy?”

“Em thế này mà gọi là phụ mổ 1 sao? Em nói cho tôi nghe, em có thể làm phụ mổ không? Không nhìn ra bước tiếp theo bác sĩ mổ chính muốn làm gì sao?”

Bầu không khí đáng sợ trong phòng mổ khiến 2 y tá từ đầu đến cuối tự biến mình thành người câm điếc và mù lòa. Bác sĩ gây mê thì trốn đi đâu rồi.

“Bộp.”

Thước bản lại đến rồi.

“Cái tay của em, cổ tay của tay này xuống thấp một chút, muốn đặt ở đâu?”

Mồ hôi nhễ nhại, trên trán Tôn Ngọc Ba mồ hôi tứa như mưa, 2 mắt không nhịn được, nhìn chằm chằm phụ mổ 1 ở đối diện: bạn học Tiểu Tạ, em khá lắm, đã hoàn toàn chọc tức người đàn ông đáng sợ này rồi. Đáng sợ nhất chính là tôi thế nào mà lại bị em kéo xuống nước luôn chứ.

Tạ Uyển Doanh chăm chú miệt mài làm việc, mặc dù tim đập mạnh từng hồi bởi vì thước bản của giáo sư bên cạnh lại đến.

“Thắt nút chỗ này cho tôi.” Cái đầu thu hút bên trong phụ mổ 2 cũng biến thành thước bản rồi, hướng dẫn bác sĩ mổ chính nhanh chóng làm việc.

Bác sĩ mổ chính và thực tập sinh được hướng dẫn, ngón tay thắt nút cực nhanh, thắt đến nỗi khớp xương ngón tay không khác gì bị rút gân.

Đồng hồ trên tường điểm qua từng giây, yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng của bác sĩ mổ chính và phụ mổ 1.

Thắt nút xong, Tạ Uyển Doanh nhận lấy kìm cắt chỉ của y tá đưa qua, ổn định tinh thần.

“Em dừng lại làm gì? Thế này nhìn không rõ sao?”

Nhận được lời chỉ dạy của giáo sư, Tạ Uyển Doanh im lặng tăng nhanh tốc độ động tác tay.

Bình Luận (0)
Comment