Hiện tại trong phòng rất yên tĩnh, mọi người đều chờ cô phát biểu, kể cả các tiền bối lớn.
Áp lực đột nhiên lên cao như đỉnh Everest.
Tim trong lồng ngực đập thình thịch, Tạ Uyển Doanh bình tĩnh lại một chút rồi nói: “Bệnh nhân này tuổi đã lớn, bất quá chức năng tim phổi không hoàn toàn suy kiệt, chỉ có thể nói là hơi yếu do có quan hệ với khối u. Vì vậy, cá nhân em nghĩ rằng vẫn nên tập trung quan tâm khối u của bệnh nhân ạ.”
“Vốn dĩ muốn gọi khoa nội tim mạch đến hội chẩn, nhưng em ấy nói với bác sĩ Đàm là không cần.” Tôn Ngọc Ba giúp cô bổ sung thêm.
Trên bàn họp lập tức vang lên vài tiếng cười. Có đồng nghiệp dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Đàm Khắc Lâm: Cậu là giáo sư thế mà lại nghe lời một thực tập sinh, thật sự là hiếm thấy, chẳng lẽ đầu óc cậu có vấn đề?
Mặt Đàm Khắc Lâm thường xuyên lạnh lùng, không ngước mắt lên, không phản bác, không đáp lại, ai cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Phó chủ nhiệm Lưu mỉm cười, tiếp tục hỏi bạn học: “Bác sĩ Tạ rất tự tin, em nói xem đâu là cơ sở để em có thể tự tin như vậy?”
“Ba ngày sau khi bệnh nhân nhập viện, oxy máu không thấp như chúng em lo sợ. Sau khi cho thở oxy, dẫn lưu ống mũi dạ dày và các biện pháp khác, tình hình đã được cải thiện đáng kể, nồng độ oxy trong máu duy trì khoảng 978 độ. Em sẽ trở lại vào cuối tuần để xem xét tình trạng của bệnh nhân. Bệnh nhân này có một đặc điểm là tuân thủ đặc biệt tốt, rất nghe lời bác sĩ, cũng rất tin tưởng bác sĩ. Trước khi bị ung thư, bà ấy không có bệnh nền, chẳng hạn như bệnh tiểu đường hay tăng huyết áp đều không có, từ trước đến nay sức khỏe luôn tương đối tốt, vì vậy gia đình đã đánh giá sai nên không đưa bà ấy đến bệnh viện lớn sớm hơn. Cho nên cá nhân em nghĩ rằng phân tích tình hình của một bệnh nhân không thể chỉ nhìn vào hiện tại mà phải phân tích tiền sử bệnh trước đây của bà ấy ạ.”
Cách nói chuyện rất rõ ràng, rất hiếm khi gặp ở một thực tập sinh ở độ tuổi hai mươi mới thực tập lâm sàng không lâu.
Ánh mắt của các bác sĩ khác đổ dồn vào bạn học Tạ Uyển Doanh, nghiễm nhiên là có chút hứng thú với thực tập sinh như cô.
Có một giọng nói của một người lớn tuổi vang lên: “Bác sĩ Tạ, bệnh nhân đã chín mươi tuổi, em có nghĩ rằng chức năng tim và phổi của bà ấy thực sự có thể chịu được phẫu thuật không?”
Thoạt nhìn chính là lão tiền bối trong khoa - giáo sư Lý.
Áp lực lần này lại lớn hơn.
Triệu Điềm Vỹ và Lý Khải An lo lắng, lén trao đổi ánh mắt. Lâm Hạo và Nhạc Văn Đồng ngồi phía sau Cao Chiêu Thành vẫn giữ im lặng, ánh mắt nhìn bạn học mình ở đối diện, có lẽ trong lòng cũng có chút lo lắng.
Ba nghiên cứu sinh cũ bọn La Yến Phân nhếch khóe miệng, cho rằng những người này không biết. Lúc trước ba người bọn họ đều khinh thường người mới lâm sàng, kết quả bị vả mặt.
Sắp xếp lại suy nghĩ một chút, Tạ Uyển Doanh một năm một mười trả lời câu hỏi của tiền bối: “Chức năng tim phổi của một người đúng là có liên quan với tuổi tác, nhưng không phải là hoàn toàn. Một số bệnh nhân còn trẻ nhưng chức năng tim và phổi cũng kém. Quan trọng nhất là tìm ra chức năng tim phổi kém của bà ấy là do đâu. Bà ấy đã chụp CT, chất lượng phổi và tim đều không có vấn đề. Nhịp tim nhanh, điện tâm đồ ST di chuyển xuống, sóng T thay đổi, kết hợp với các triệu chứng tắc ruột của bà ấy và xét nghiệm máu là biểu hiện điển hình của Kali máu thấp. Đã có một sự cải thiện đáng kể sau khi bổ sung Kali. Thầy muốn nói chức năng tim phổi của bà ấy rất kém, cần phải có số liệu cụ thể, không thể nói chỉ xem tuổi của bà ấy để phán đoán, y học quan trọng là bằng chứng ạ.”
“Nói chuyện rất sắc bén.” Giáo sư Lý quả quyết giơ đầu bút lên, chỉ ra cái miệng sắc bén của cô.
Lãnh đạo bảy, tám mươi tuổi nhìn nhận vấn đề rất chính xác.
Các bác sĩ khác cười ha ha: Không ai có thể nghĩ rằng một thực tập sinh khi phải đối mặt với một tiền bối lớn trong học thuật lại không hề sợ hãi, nói chuyện miệng lưỡi dẻo quẹo.
Một nhóm bác sĩ cúi đầu nhìn lại tình hình của bà cụ, xem lại một chút xem có thể tìm ra chỗ nào không ổn hay không.
“Về phương diện máu, chức năng đông máu có thể.”