Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 350 - Chương 350 - Nội Tâm Của Bác Sĩ Đang Giằng Co

Chương 350 - Nội tâm của bác sĩ đang giằng co
Chương 350 - Nội tâm của bác sĩ đang giằng co

“Tình trạng của bệnh nhân bây giờ như thế nào?”

Những người khác thấy Thẩm Cảnh Huy đang hỏi, dừng thảo luận trước, nghe xem Tạ Uyển Doanh trả lời thế nào.

“Hai ngày nay em đã yêu cầu bố của cô bé đưa cô bé đến đây. Đứa trẻ này mặc dù gầy nhưng lượng oxy trong máu không thấp, so với bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối thông thường không giống nhau.” Tạ Uyển Doanh phân tích.

Trực giác của bác sĩ lâm sàng đối với bệnh nhân rất quan trọng. Chỉ là một thực tập sinh không thể có trực giác và kinh nghiệm chính xác như của bác sĩ lâm sàng.

“Mọi người có đề nghị nào khác không?” Thẩm Cảnh Huy hỏi những người khác.

“Có thể nhận trước, nếu đến lúc có kết quả bệnh lý vẫn phải hóa trị trước, người nhà bệnh nhân có thể đồng ý không?” Một số bác sĩ đã đặt ra những câu hỏi mới.

“Sau khi hóa trị, cậu phải đảm bảo cô bé có thể thực hiện ca phẫu thuật này, nếu không, mức độ phối hợp của người nhà sẽ là một vấn đề.” Giáo sư Lý nhấn mạnh vào trọng tâm một lần nữa.

“Nếu bàn về dự đoán bệnh này thì nhất định là các bác sĩ của bệnh viện nhi sẽ có chuyên môn cao hơn.” Các bác sĩ khác vô tình quay trở lại ý tưởng ban đầu.

“Em nghĩ như thế nào, bác sĩ Tạ?” Cao Chiêu Thành quay lại hỏi tiểu học muội của mình.

Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, nói: “Điều mà các tiền bối cùng giáo sư băn khoăn chính là cho rằng em không có kinh nghiệm nên trực giác có thể là không đúng lắm, cho nên phẫu thuật đối với bệnh nhân này có rủi ro quá cao, có khả năng là không chữa khỏi.”

Nếu một giáo sư kỳ cựu như giáo sư Lý nói như cô, chắc chắn không ai nói rằng giáo sư ấy cảm thấy không đúng, sẽ nhận bệnh nhân vào phẫu thuật. Dù sao, lời nói của thực tập sinh cần phải đặt nhiều dấu hỏi, bởi vì thực tập sinh chỉ mới bắt đầu không có kinh nghiệm lâm sàng, làm thế nào mà có thể có một dự cảm chính xác được.

Không có đủ chứng cứ cho căn bệnh này ở giai đoạn hiện tại, chỉ có thể xem một số dự đoán lâm sàng của bác sĩ ủng hộ việc chấp nhận rủi ro. Có nắm chắc có thể mạo hiểm, không chắc chắn thì sẽ không muốn thử. Các bác sĩ ngoại khoa 2 ít làm trường hợp này, trực giác về dự đoán của bệnh này không chắc chắn, do đó sẽ càng tôn trọng hơn ý tưởng của các bác sĩ bệnh viện nhi đồng là không muốn mạo hiểm.

Họ nói rằng ca phẫu thuật của tiểu Nhã Trí khác so với ca phẫu thuật của bà cụ. Ca phẫu thuật của bà cụ thì mọi người lo lắng rằng họ không thể làm được điều đó. Còn ca phẫu thuật của tiểu Nhã Trí mọi người lại lo rằng nó có tác dụng hay không.

Các bác sĩ suy nghĩ rất nhiều về những ca phẫu thuật, không thể coi bệnh nhân như những con lợn mà muốn làm phẫu thuật thì làm, mà họ phải cân nhắc so sánh tác dụng giữa làm và không làm phẫu thuật. Nếu không, tại sao có nhiều bệnh nhân muốn làm phẫu thuật nhưng bác sĩ lại không khuyên họ nên làm, bởi vì nó không có ý nghĩa.

Kiếp trước Tạ Uyển Doanh nghiên cứu bệnh lý nên có thể dùng kinh nghiệm bệnh lý để hỗ trợ tiểu Nhã Trí thực hiện ca phẫu thuật này. Các giáo sư lâm sàng không thể đồng cảm với cô ấy, bởi vì họ không biết những gì cô ấy đã làm trong kiếp trước. Hai bệnh nhân lần trước cô có thể thuyết phục được giáo sư Đàm là bởi vì bản thân hai bệnh nhân đó phải làm phẫu thuật, hơn nữa chính giáo sư Đàm có kinh nghiệm lâm sàng trong lĩnh vực này nên có thể dự đoán đề nghị của cô, trước tiên thử ý tưởng của cô, nếu không thành có thể điều chỉnh trong khi phẫu thuật mà không có gì đáng ngại.

Cuộc tranh luận phẫu thuật của tiểu Nhã Trí tạm thời kết thúc. Các bác sĩ nghĩ rằng họ có thể suy nghĩ lại và đưa ra quyết định. Tạ Uyển Doanh nghe xong thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay các tiền bối đã không bỏ cuộc, có thể thấy được trong lòng tất cả các bác sĩ đều thấy thương tiểu Nhã Trí. Sự đồng cảm và lý trí đang giằng co nhau.

Cửa phòng họp rầm rầm hai tiếng, có một y tá mở cửa chui vào nửa người hỏi: “Bác sĩ Tạ có ở đây không?”

“Tìm cô ấy có chuyện gì?”

“Chúng tôi tìm cô ấy có chút chuyện riêng.” Y tá nói.

Chuyện riêng tư?

“Chúng tôi đang họp, có việc riêng đợi họp xong rồi nói sau.” Phó chủ nhiệm Lưu nói.

“Cũng không tính là chuyện riêng, tôi muốn cho cô ấy xem báo cáo kiểm tra một chút.” Y tá nói.

“Báo cáo kiểm tra của giường nào?”

“Không phải, là báo cáo kiểm tra của đồng nghiệp chúng tôi.” Cho đến bây giờ, y tá chỉ có thể nói lại toàn bộ câu chuyện.

“Vì sao lại tìm cô ấy xem?” Tất cả các bác sĩ khoa trong phòng họp đều kinh ngạc đến mức không thể khép miệng lại được, cho rằng tai mình nghe nhầm: Y tá đi khám bệnh lại tìm một thực tập sinh xem báo cáo kiểm tra?

Bình Luận (0)
Comment