Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 357 - Chương 357 - Giáo Sư Mời Ăn Cơm

Chương 357 - Giáo sư mời ăn cơm
Chương 357 - Giáo sư mời ăn cơm

Giáo sư Đàm nói tối nay mời mọi người trong tổ ăn cơm.

Một đám người vốn tưởng rằng chỉ đi đến quán ăn gần bệnh viện ăn cái gì đó.

Bước ra khỏi cổng bệnh viện, Đàm Khắc Lâm đột nhiên nói: “Gọi taxi đi.”

Đi ăn ở chỗ nào vậy?

“Nhà hàng Kim Ngọc.” Đàm Khắc Lâm nhìn đồng hồ trên tay, hỏi Lưu Trình Nhiên: “Cậu đã đặt chỗ ở đó chưa?”

“Đặt rồi đặt rồi.” Lưu Trình Nhiên đáp.

Thì ra giáo sư đã sớm sắp xếp xong sẽ đi đâu tụ tập ăn cơm, vậy mà không phải là ăn ở quán ăn bình thường.

“Tối nay giáo sư Đàm rất mạnh tay nha.” La Yến Phân ghé sát tai Tạ Uyển Doanh nói.

Tạ Uyển Doanh cũng cho rằng chẳng lẽ giáo sư Đàm đang có chuyện gì vui, nếu không sao bỗng nhiên chi tiêu lớn như vậy để mời mọi người ăn cơm.

Nghe nói nhà hàng bên kia không có chỗ đậu xe, ngay cả Đàm Khắc Lâm cũng không lái xe của mình, toàn bộ bắt taxi đi qua nhanh hơn. Địa điểm ăn uống thực sự cách Quốc Hiệp không xa lắm, khoảng mười lăm phút lái xe, không cần phải lo lắng quá nhiều về ùn tắc và vấn đề đường dài.

Bắt vài chiếc taxi và đi đến nhà hàng. Xem ra là nơi rất nổi tiếng, trước cửa quán khách ra vào tấp nập. Môi trường thanh lịch và thoải mái, nhân viên chăm sóc khách hàng nhiệt tình và chu đáo. Đó là một nhà hàng cao cấp.

Nhân viên phục vụ ngay lập tức tiến lên chào đón khi nhìn thấy họ. Bởi vì đã đặt chỗ trước nên họ được dẫn trực tiếp đến phòng trong cùng.

Đoàn người ngồi xuống, phục vụ đưa tới vài phần thực đơn.

“Muốn ăn cái gì thì ghi vào đi.” Lưu Trình Nhiên chào hỏi mọi người: “Hôm nay bác sĩ Đàm đã nói muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không cần khách khí.”

“Giáo sư Đàm có phải là có chuyện vui gì đúng không?” Lý Văn Hào cười hì hì nói: “Chúng ta chúc mừng giáo sư Đàm trước.”

“Chuyện vui gì chứ?” Lưu Trình Nhiên quét qua mấy người bọn họ: “Ba người các cậu tuần sau rời khỏi khoa và sẽ chuyển tới nơi khác. Vì vậy, giáo sư Đàm thuận tiện mời các bạn ăn một bữa.”

Ba nghiên cứu sinh thụ sủng nhược kinh, vốn tưởng rằng mình ở khoa này căn bản không được dẫn dắt quan tâm nhiều, trong lòng vẫn oán hận không ít, cả đám trên mặt kinh hoảng thất thố, liên tục nói: “Cám ơn giáo sư Đàm!”

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

“Không cần khách khí.” Đàm Khắc Lâm giọng điệu lạnh nhạt nói, đầu ngón tay lật thực đơn lên, mắt dưới tóc mái đột nhiên liếc nhìn ai đó: “Không phải em nói muốn ăn sơn hào hải vị sao?”

“Nào, bạn học Tạ Uyển Doanh, ở đây có sashimi cá hồi, vịt quay, tôm cua, không biết có thể thỏa mãn được các món sơn hào hải vị của em hay không.”

Bị Giáo sư Đàm đẩy thực đơn đến trước mặt, Tạ Uyển Doanh trong lòng hối hận đã nói câu nói đùa vô vị kia, cầu xin giáo sư tha thứ: “Em chưa từng ăn qua ở đây nên không biết món nào ngon. Thầy giúp em gọi món ạ. Em sẽ phụ trách việc ăn.”

“Em phụ trách ăn!?” Một đám người lại phát hiện ra từ gây sốc trong lời nói của cô.

“Được được được, em phụ trách ăn.” Mấy giáo sư trong khoa cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả, nghĩ đến một nữ hài tử chủ động nói sẽ phụ trách ăn, hầu như là chưa từng thấy qua. Hầu hết các cô gái đều sợ bị béo.

Bên ngoài hành lang phòng ăn có một người đi ngang qua, tùy ý liếc mắt nhìn vào trong phòng, đột nhiên như phát hiện đại lục mới hô: “Ở đây có chỗ ngồi!”

Tất cả mọi người trong phòng đều giật mình quay đầu lại nhìn xem đó là ai.

“Mọi người ở phòng này còn chỗ ngồi, chúng tôi cùng mọi người ngồi chung đi.” Người thanh niên tựa vào khung cửa tay phải đút vào trong túi quần, ngọn đèn hành lang màu vàng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú đang nói cười như gió xuân kia.

“Chu Tuấn Bằng, cậu đến khi nào?” Tôn Ngọc Ba giật mình hỏi.

Những người khác đều bất ngờ không nghĩ rằng các bác sĩ khoa phẫu thuật tim mạch sao lại tình cờ xuất hiện ở đây?

“Tôi đếm một chút, ở chỗ này mọi người có tổng cộng mười hai chỗ ngồi, nhưng bên kia có mấy cái ghế, mọi người mới ngồi chín người, trống ba vị trí. Chúng tôi có sáu người, cộng thêm ba cái ghế nữa là đủ.” Đầu ngón tay Chu Tuấn Bằng chỉ chỉ tự mình đếm các ghế trong phòng.

Bình Luận (0)
Comment