“Dạ dày, đường ruột.”
Bây giờ chẳng phải muốn dùng bữa rồi sao? Dùng bữa cùng với một nhóm người phẫu thuật đường ruột. Ngô Lệ Tuyền không thể tưởng tượng được cái cảm giác khi ở trong cảnh tượng đó, không còn muốn ăn nữa rồi.
“Doanh Doanh, bạn của em đã đến rồi sao?” Khương Minh Châu bước vào phòng riêng của bọn họ, đối mặt với đàn em và những cô gái khác: “Đến chỗ bọn chị ở bên kia xem có gì ngon ngon mà ăn, nếu các em không mang đồ ăn theo thì cứ đến chỗ bọn chị ăn hai suất trước đi. "
"Chị đến rồi sao?" Thấy bác sĩ kê đơn thuốc cho cô lần trước đã đến, Ngô Lệ Tuyền vội vàng đi lấy lá trà đã chuẩn bị sẵn cho Khương Minh Châu: "Cái này là trà hương hoa lan. Nhiều Trà ô long có hương hoa lan, nhưng không có mùi thơm thuần chất và đủ đầy như thế này. Trà này được làm thủ công mỹ nghệ và trong đó có hàm chứa rất nhiều loại trà ô long giàu hương thơm, bao gồm Quan âm tiền, Quan âm vàng, hoa mẫu đơn vàng và hoa mẫu đơn tím. Em sẽ mở lọ trà cho chị ngửi thử.”
Nắp chiếc lọ nhỏ bằng thiếc mở ra, lá trà lộ rõ dưới ánh đèn, thân trà hầu như không thấy, hương hoa lan phảng phất len lỏi vào tận tim phổi. Khương Minh Châu không khỏi hít sâu rồi khen ngợi: “Thơm thật.”
Loại hương này không phải hương thơm nhân tạo có thêm các chất hóa học, mà là hương thơm tự nhiên, hơi thoang thoảng, từng chút một nối tiếp nhau ngấm dần vào trong cơ thể.
Phụ nữ dễ bị thu hút bởi hương thơm nhất, La Yến Phân đứng dậy, đến gần để nhìn kỹ hơn.
Một nhóm những người đàn ông khác trên bàn ngửi thấy mùi thơm khác lạ của trà, cũng quay đầu lại để thể hiện sự tò mò tương tự.
“Bong bóng nổi lên, hương thơm càng đậm.” Ngô Lệ Tuyền giải thích với người cô ấy thích: “Bây giờ em sẽ tạo bong bóng cho mọi người, và mọi người có thể nếm thử một chút khi thưởng thức món khai vị.”
Khương Minh Châu và La Yến Phân cầm hộp trà lên. và nghiên cứu cái tên được ghi bên ngoài chiếc lọ bằng thiếc: “Trà trắng Kung Fu, thật tinh tế.” Bởi vì người miền Bắc không coi trọng trà đạo như người miền Nam.
"Khi ngâm phải chú ý đến nhiệt độ nước. Nhiệt độ nước như thế này là chưa được. Để em đi nói với phục vụ." Ngô Lệ Tuyền là một thương gia chè miền Nam điển hình, nâng chiếc nắp ấm của chiếc ấm pha trà đã chuẩn bị sẵn ở trên tủ, đổ một ít nước trong phích nước giữ nhiệt nhưng thấy chưa đủ nóng.
Các bác sĩ bản thân đã mang vẻ chuyên nghiệp và vì vậy nên họ thích sự chuyên nghiệp. Khi nhìn thấy một người chuyên nghiệp, thậm chí ngay cả là một người pha trà, cũng sẽ có hiếu kỳ muốn tìm hiểu kĩ về nó.
Khương Minh Châu nhìn vào khoảng hơn chục túi quà trên mặt đất và hỏi đàn em thân thiết: "Tất cả đều là trà mà em mang đến cho Doanh Doanh sao? Em ấy có thích trà lắm không?
"Cậu ấy không thích uống trà cho lắm, vậy nên em cũng cố gắng hết sức để tìm ra loại trà phù hợp với cậu ấy." Lệ Tuyền nói thật: “Cậu ấy thích uống trà pha loãng, trà ấm. Lần này về, em không chỉ mang cho cậu ấy mà còn mang theo rất nhiều loại trà, đàn chị có thể xem qua. Tất cả các bác sĩ ở đây nếu thích thì đều có thể mang đi, đều là tiền bối của Doanh Doanh cả mà.
“Em như thế này là đang định mua chuộc chúng tôi phải không?”
Nghe thấy giọng nói này, Ngô Lệ Tuyền ngẩng đầu quay đầu lại, nhìn thấy quả nhiên là Hoàng Chí Lỗi đang nói đùa, liền nói: “Đây là hàng mẫu cho khách hàng dùng thử. Nếu mọi người thấy thích thì hãy đến chỗ em mua nó, tất nhiên là em sẽ giảm giá cho. "
"Hóa ra là vậy, em lại đang ở đây chào hàng sao?" Hoàng Chí Lỗi kéo kính xuống, hỏi cô.
“Em vốn dĩ là một người bán trà mà.” Ngô Lệ Tuyền không chịu nhượng bộ trước lời đàn anh của cô nói.
Bạn cô ăn nói lanh lợi, khéo léo, nói lại cô ấy không dễ đâu. Hoàng Chí Lỗi đập nắm đấm vào tim mình.
Cả phòng cười rộ lên, có một số chuyện cứ nói thẳng toẹt ra có khi lại hay.
Thức ăn đã được dọn ra, nhưng trà không thể pha được, nên Khương Minh Châu và Hoàng Chí Lỗi đã quay trở lại phòng riêng của họ trước. Tạ Uyển Doanh và những người khác đã sớm đói nên họ ăn khẩn trương luôn. Vừa ăn vừa trò chuyện, La Yến Phân hỏi hai người Tạ Uyển Doanh và Ngô Lệ Tuyền: “Quê quán của hai người ở đâu?”
“Tùng Viên.” Ngô Lệ Tuyền nói.
Tùng Viên là ở đâu? Đó là một thành phố nhỏ, có rất nhiều sông lớn ở phía bắc và phía nam đất nước chảy qua đây, thành phố nhỏ này rất ít được biết đến, và hầu hết mọi người chưa bao giờ nghe nói đến.