“Được rồi, chúng tôi không hỏi nữa.” Ba tiền bối đồng hương cùng nói, có chút đồng tình nhìn bộ dáng của người nào đó.
Ngô Lệ Tuyền nghe vậy bị dọa cho tái mặt, nhìn xem người bạn từ nhỏ của mình như thế nào.
Đột nhiên một giọng nói đáp lại ba người kia: “Các anh đừng có suy nghĩ lung tung.”
Những người khác quay đầu lại nhìn, thấy Tôn Ngọc Ba nói chuyện.
Tại sao giáo sư Tôn lại tức giận? Tạ Uyển Doanh sửng sốt.
Tôn Ngọc Ba cho rằng sinh viên đắc ý mà mình hướng dẫn bị người ta nghi ngờ nên cảm thấy rất tức giận, anh ấy còn trẻ nên không có năng lực bình tĩnh như Đàm Khắc Lâm.
Vì thế Lưu Trình Nhiên vội vàng túm lấy anh ấy, hôm nay không chỉ có mấy người này mà những người trong các khoa khác cũng đang nghe.
Tôn Ngọc Ba ngẩng đầu nhìn qua, đồng hương Chu Tuấn Bằng ngồi đối diện cười như một con cáo làm cho trong lòng anh ấy chợt thấy hoảng hốt, lại nhìn sang Phó Hân Hằng cùng Chu Hội Thương đang ngồi bên cạnh Chu Tuấn Bằng.
Chu Hội Thương không nghĩ nhiều, bởi vì cũng cho rằng người mới vào lâm sàng không có khả năng một bước lên trời, vẫn cần có sự quan sát.
Phó Hân Hằng tìm chén trà hỏi: “Không phải là có trà uống sao?”
Ngô Lệ Tuyền vừa bị dọa tới mức trong lòng nhảy loạn, giờ đã bình tĩnh lại vội vàng đi pha trà cho các giáo sư, đồng thời gọi nhân viên phục vụ mang nước đến. Tạ Uyển Doanh biết cô bạn mình quá bận rộn liền đứng dậy giúp đỡ.
“Có trà uống rồi sao?” Khương Minh Châu lại tới đây, thấy bọn họ ăn xong đang pha trà, vẫy tay với một người trong phòng khác: “Lại đây lại đây, ở đây đang pha bạch trà.”
Vì vậy, những người đồng nghiệp từ phòng riêng khác lần lượt đi tới. Những người ở đây đã giúp đỡ dọn ghế nhường chỗ, trong phòng nhiều người trở nên nhộn nhịp náo nhiệt.
“Vừa rồi muốn ghé qua đây nhưng cậu ấy vẫn luôn nghe điện thoại.” Có người ngồi ở giữa Chu Hội Thương và Tào Dũng, chỉ vào Tào Dũng nói.
Khương Minh Châu đi đến bên cạnh Tạ Uyển Doanh, nhỏ giọng nói: “Đêm nay đàn anh Vu cũng ở đây, vốn muốn gọi em đi qua để giới thiệu cho em.”
Thì ra lúc trước đàn chị bảo cô đi qua thử đồ ăn trước là có ý này, Tạ Uyển Doanh bừng tỉnh đại ngộ.
“Đúng lúc đồ ăn của mọi người được dọn lên, giáo sư Đàm của em cũng ở chỗ này nên chị cũng biết là em không tiện đi qua.” Khương Minh Châu lý giải khó khăn của tiểu học muội.
Đàn anh Vu là ai?
“Đàn anh Vu tên là Vu Học Hiền, đang ngồi cùng với đàn anh Tào và đàn anh Chu bên kia. Trong nhóm chị anh ấy đứng thứ năm, nội soi tiêu hóa lợi hại hơn chị rất nhiều.” Khương Minh Châu nói.
Nghe giọng điệu này của đàn chị là rất sùng bái đàn anh Vu. Tạ Uyển Doanh chớp chớp mắt quan sát biểu tình trên mặt đàn chị Khương, lại âm thầm nhìn đàn anh Vu bên kia trông như thế nào. Thấy là một đàn anh đeo kính dáng vẻ thư sinh văn nhã, tuổi tương đương với đàn anh Tào và đàn anh Chu, vóc người cũng rất cao, mặc áo sơ mi trắng tương đối đơn giản mộc mạc. Từ xa có thể nghe thấy ba đàn anh đang nói chuyện cười đùa, có thể tưởng tượng cũng là một người hài hước.
“Cậu ấy là người bận rộn cậu còn không biết sao?” Bên này Chu Hội Thương một mực bác bỏ lời của Vu Học Hiền.
“Tôi biết là cậu ấy rất bận rộn, nhưng từ trước khi ăn đến lúc ăn xong, cho đến bây giờ cậu ấy đã nghe điện thoại liên tục. Cậu xem xem, không phải là cậu ấy lại đang nghe điện thoại đấy sao?”
Như vậy xem ra tối nay đàn anh Tào rất bận rộn. Tạ Uyển Doanh nhìn qua, thấy đàn anh Tào vẫn đang ngồi nghiêng trên ghế nghe điện thoại.
Đang nghe điện thoại lại giống như phát hiện cô đang nhìn, Tào Dũng đột nhiên quay đầu mỉm cười.
Bị đàn anh bắt được cô đang nhìn trộm, Tạ Uyển Doanh vội vàng quay đầu lại.
Rốt cục đợi đến khi bạn tốt cúp điện thoại di động, Chu Hội Thương đặt tay lên vai Tào Dũng hỏi: “Ai gọi điện thoại vậy?”
“Ở nước ngoài, hiện tại bên họ là ban ngày.” Tào Dũng nói.
“Bọn họ tìm cậu làm gì?” Chu Hội Thương hỏi.