“Ai đưa vậy?” Ngồi dựa vào ghế gần cửa sổ xe, Ngô Lệ Tuyền nhận lấy cái dù hỏi han.
“Đàn anh Tào lấy trong xe ra.” Hoàng Chí Lỗi nói, vừa nghĩ tới nếu không phải đêm nay có quá nhiều người sợ gây sự chú ý tới người ngoài, Tào Dũng cũng muốn tự mình lái xe đưa tiểu học muội về nhà rồi.
Thời tiết đêm nay thật thất thường, cảm giác trời sắp mưa.
“Đàn anh Tào còn mang dù sao?” Tạ Uyển Doanh ngẫm nghĩ dò xét rồi hỏi đàn anh Hoàng.
“Yên tâm, anh ấy có rất nhiều dù.” Hoàng Chí Lỗi nói với cô, vỗ vỗ cửa xe ra hiệu cho lái xe có thể chạy xe đi.
Vì vậy cái dù để lại trong xe, xe taxi mở ra.
La Yến Phân thấy có nói qua liền phát ngôn: “Sớm đã nghe nói qua giáo sư Tào khoa phẫu thuật thần kinh rất lịch sự. Đáng tiếc không thể đi luân phiên sang khoa phẫu thuật thần kinh.”
Trong lòng Ngô Lệ Tuyền thầm nghĩ đêm nay hai người kia xem chừng còn muốn cạy miệng bắt cô ấy nói ra bí mật nhỏ, người thân cái quái gì! Đàn anh Tào là một người dịu dàng, Tạ Uyển Doanh nhìn qua cái dù lớn màu đen, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày đó đàn anh Tào lái xe tới đón cô, cô miễn cưỡng khen ngợi.
Trở lại ký túc xá đúng lúc trời đổ mưa. Cái dù lớn màu đen thoáng cái thu lại bỏ trong sân thượng khu ký túc. Sau này suy xét lại có chỗ không đúng: Khăn tay không trả lại cho nhà người ta, hiện giờ cô lại mượn người ta cây dù nữa?
Phải nhớ kỹ đem đi trả lại cho người ta. Tạ Uyển Doanh dùng tay gõ nhẹ đầu thầm nhắc nhở chính mình.
Đêm nay hai đàn chị không quay về ký túc cá. Ngô Lệ Tuyền ở phòng cô qua đêm. Ngày hôm sau dậy sớm đi ăn sáng cùng cô ấy, sau đó chuẩn bị về quê sau hai ngày nữa, nói với cô: “Lần sau đến sẽ mang thêm cho cậu lá trà, khả năng phải sang tháng sau. Mấy đàn anh đàn chị kia của cậu…ai muốn thì tôi gửi cho bọn họ, chiết khấu ưu đãi nhất.”
Tạ Uyển Doanh đoán rằng đàn chị Khương có lẽ sẽ muốn có, bởi vì tối qua Khương Minh Châu uống trà một mực khen tấm tắc hương vị dễ uống.
Cùng Ngô Lệ Tuyền đi đến cổng trường rồi mỗi người đi một ngả, một người lại một mình đi đến bệnh viện.
Hôm nay cô đã hẹn chờ đón hai ba con Tiểu Nhã Trí.
“Chị bác sĩ.” Được ba ôm đến cửa bệnh viện, mắt nhỏ nhìn thấy cô, Tiểu Nhã Trí lao vào cô, dùng bàn tay nhỏ bé lung lay nghiễm nhiên không có chút xa lạ.
Tạ Uyển Doanh ôm đứa trẻ lên, nói với ba Nhã Trí: “Anh đi làm thủ tục nhập viện, trước tiên tôi đưa bé đến phòng bệnh đã.”
“Cảm ơn cô, bác sĩ Tạ!” Ba Nhã Trí cảm kích vạn phần, cầm lấy đơn đăng ký nhập viện loạt xoạt rồi vội vã đi làm thủ tục nhập viện cho con gái.
Bế đứa trẻ đi vào trong tầng sáu khu bệnh, Tạ Uyển Doanh thương lượng với các y tá sắp xếp thêm giường nằm.
“Em đã gọi điện thoại tới, y tá trưởng giúp thu xếp, trước tiên để bé này ở giường bệnh trong phòng điều trị. Tổ của em có lẽ tới thứ hai mới có giường trống.” Y tá giữ chỗ giường đó cho cô.
“Làm phiền chị đưa bé này đi xét nghiệm máu trước, sáng nay bé cố ý không ăn sáng tới đây.” Tạ Uyển Doanh giao phó trách nhiệm cho y tá.
“Không thành vấn đề.” Đưa đến bàn điều trị, y tá trực và hai người đi cùng nhau, đồng thời nói với cô: “Đồng nghiệp của chị nhập viện rồi, lúc trước tìm em chẩn loại bệnh kia.”
“Chị ấy thế nào rồi ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi thăm.
“Cô ấy nói muốn để em đi khám cho cô ấy, có vài việc muốn hỏi em một chút.”
“Rất nhiều giáo sư bên ngoại tổng hợp 1, kinh nghiệm lâm sàng của bọn họ rất phong phú, hiểu rõ bệnh này hơn em.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Cô ấy chỉ muốn tìm người an ủi vết thương trong lòng, dù sao cũng do em tìm ra bệnh này của cô ấy. Hiện tại bác sĩ kia chưa tin tưởng chính xác, không biết làm thế nào nói với cô ấy khối u đó là lành tính hay ác tính. Còn không em qua nói vài câu với cô ấy đi.”
Vì vậy thừa dịp thứ bảy không cần xếp lớp, sắp xếp ổn thỏa cho bé gái, người nhà bệnh nhân làm thủ tục xong xuôi, Tạ Uyển Doanh tiếp nhận nhờ vả của chị y tá đi đến khoa ngoại tổng hợp 1.