Tình huống khẩn cấp, chậm rãi chờ kết quả CT rồi quyết định không xuống? Bác sĩ cấp cứu có kinh nghiệm chắc chắn sẽ muốn mắng chửi. CT chỉ là khám phụ, bác sĩ xem xét rồi kết hợp với triệu chứng lâm sàng là được. CT nếu chiếu vào hộp sọ không sao, nhưng không thể cảm thấy không có vấn đề lớn thì không nhanh chóng xuống xử lý. Làm sao chỉ dựa vào việc cấp cứu truyền dịch để duy trì huyết áp cho bệnh nhân được.
“Bác sĩ Ngụy, có thể là do không có kinh nghiệm, vừa tốt nghiệp hoặc là nghiên cứu sinh đang trực ở phòng bệnh.” Sau khi nghe những lời này, một bác sĩ đưa ra ý kiến.
Ngoài ra, nếu là bác sĩ chuyên khoa có kinh nghiệm thì nghe bác sĩ phòng cấp cứu nói như vậy thì đã chạy xuống rồi. Bởi vì đa đầu bị tổn thương chảy nhiều máu rất không dễ đối phó.
Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, nói thêm: “Tiền bối, đầu bệnh nhân bị chấn thương thì nên chú ý thêm vai trái. Lúc bệnh nhân té xỉu không có ai đỡ, vai va phải cái gì đó.”
“Đúng vậy, lúc bệnh nhân được đưa tới tôi thấy có ai đã treo cánh tay cho bệnh nhân, tưởng là bị gãy xương?” Bác sĩ Ngụy lúc này mới hiểu cô hỏi: “Cô nghi ngờ bị trật khớp vai?”
“Vâng.”
Cùng lúc đó, một số y tá và bác sĩ hộ tống người phục vụ bị thương đi chụp CT, ngoài chụp đầu, chắc là muốn chụp thêm cho bả vai.
“Có bệnh nhân nào khác cần giải thích thêm cho tôi không?” Thấy bệnh nhân được đưa đi, bác sĩ Ngụy quay người lại hỏi Tạ Uyển Doanh.
“Có một bệnh nhân bị bỏng tay.” Tạ Uyển Doanh cố gắng nhớ lại tình trạng của từng bệnh nhân ở đó: “Tôi thấy anh ta ban đầu ngồi trên ghế thở hổn hển, người béo, hơn nữa lại hút thuốc, nghe tiếng có thể là chậm chi.”
Chậm chi là để chỉ bệnh viêm phế quản mãn tính. Hút thuốc lá và béo phì là một trong những nguyên nhân chính gây ra bệnh này.
Bị bỏng là trường hợp khẩn cấp, nếu đến phòng cấp cừu vì bị bỏng đầu tiên, ngay từ đầu thật có thể không để ý đến triệu chứng khác của bệnh nhân. Nghe cô kể lại xong, mắt bác sĩ Ngụy nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Vừa nghe cảnh sát, người nhà và những nhân viên cửa hàng đưa bệnh nhân bị thương đến kể lại, hiện trường lúc đó rất nguy hiểm phức tạp, có thể tưởng tượng được tình cảnh bên trong nhà hàng lẩu rất hỗn loạn.
Có người đánh nhau, có người đập vỡ chai rượu, có người ném ghế, nhiều người bị thương có người đổ bệnh. Nếu người bình thường nhìn thấy trước mắt cảnh tượng như vậy, trong đầu nhất định rất rối loạn.
Bác sĩ dù thế nào cũng phải giữ một cái đầu tỉnh táo, nhưng bác sĩ cũng là người bình thường. Đối mặt với người cầm hung khí ném thì không thể không sợ hãi.
Trong hoàn cảnh như vậy, có thể có bao nhiêu bác sĩ quan sát chi tiết từng vết thương và bệnh nhân, bao nhiêu bác sĩ có thể làm điều đó một cách hoàn hảo chứ? Làm sao nữ sinh viên y khoa này lại sánh ngang chín phần được với bác sĩ thâm niên vậy?
Tay bác sĩ Ngụy không biết sờ gì trong túi áo khoác trắng, suy nghĩ một chút, hình như muốn lấy bút ghi chép gì đó.
“Xin chào, bác sĩ.” Cảnh sát đi tới, lại hỏi hai người họ: “Hai người là bác sĩ của bệnh viện nào?”
“Họ là sinh viên y khoa.” Có người ở bên cạnh sửa lại.
“Sinh viên y khoa?” Cảnh sát giật mình, bởi vì ở hiện trường nhìn thấy các cô bình tĩnh cứu người bị thương nhanh chóng không giống sinh viên, liên tục nói: “Nhanh chóng thông báo cho giáo sư của trường đại học các cô đến.”