Nhìn thấy sắc mặt bị dọa cho trắng bệch của ba đàn em, Tào Dũng gõ gõ vai bạn học cũ: Được rồi, đừng cười nữa.
Các giáo sư chuyện nghiệp làm sao có thể để ý đến chuyện này được, chỉ biết bệnh nhân và Tạ Uyển Doanh nói giống nhau, gây mê không thành, nên đầu óc có chút không tỉnh táo. Nghe xong chỉ thấy rất nực cười.
Gương mặt cố gắng nhịn cười, Chu Hội Thương ngẩng đầu hỏi Tạ Uyển Doanh: “Em có phải là vị ông trời kia không?”
Ông trời? Tạ Uyển Doanh nghe không hiểu.
“Em và bác sĩ Phó đã nói gì? Có phải nói với anh ta tìm ngược lên trên?”
Văn phòng cách đó vài bước.
Phó Hân Hằng đang pha trà nhìn Thường Gia Vĩ dựa vào cửa giống như đang nghe ai nói chuyện, nói: “Đừng có ở đó mà lén lén lút lút. Văn phòng của tôi không phải nơi để cậu nghe lén người khác nói chuyện.”
“Tôi không nghe lén, chỉ là vừa hay nghe thấy họ đang nói đến cậu.” Thường Gia Vĩ nghe thấy Chu Hội Thương nói, liền chuyển lời cho Phó Hân Hằng.
“Nói tôi?”
“Đúng, nói cậu và thượng đế có quen biết?”
Ly trà trong tay Phó Hân Hằng gần như bị văng ra ngoài.
“Chu Hội Thương nói có phải cậu và cô ấy đã nói gì với nhau đúng không?” Phát hiện anh ta có gì đó không được bình thường cho lắm, Thường Gia Vĩ hứng thú đi tới quan sát vẻ mặt của anh ta.
“Cô ấy có nói gì không?” Tay cầm ly trà của Phó Hân Hằng cố tỏ ra bình tĩnh, đổ nước trà ra và pha lại.
“Cô ấy không nói, nhưng tôi thấy dáng vẻ này của cậu không đúng.” Thường Gia Vĩ chỉ ra điểm kỳ lạ trên gương mặt Phó Hân Hằng và suy đoán: “Có phải cậu đã nói gì đó không tốt với cô ấy đúng không? Tôi đã từng nói với cậu rồi, nói chuyện với phụ nữ phải khách sáo một chút, lịch sự một chút, không có gì sai đâu.”
Trong lòng Phó Hân Hằng dâng trào cảm giác tư vị tối qua, không biết sau này phải đối mặt như thế nào nữa.
Bảo cô đừng vào, kết quả, anh ta lại dựa trên cái mà cô nói là suy nghĩ mà tìm thấy xương cá.
“Cậu đang hít thở sâu à?” Thường Gia Vĩ nghe ra tiếng hít thở của anh ta không giống bình thường, vô cùng ngạc nhiên: “Wow, bộ dạng này của cậu thật hiếm thấy nha.”
Người bạn học được gọi là người máy, từ khi nào lại hít thở một cách gấp gáp như vậy.
Phó Hân Hằng trừng mắt nhìn anh ta một cái, đi sang một bên.
“Tôi nói rồi, cậu phải nói chuyện với phụ nữ thật tốt, nhẹ nhàng một chút. Nếu đã nhìn trúng cô ấy, một người rất có năng lực, có ý đồ muốn cô ấy tham gia vào đội của cậu. Cậu so sánh với Tào Dũng, thì anh ta thông minh hơn cậu nhiều.”
“Anh ta thông minh thế nào?”
“Cậu lại đây nghe họ đang nói cái gì.” Thường Gia Vĩ bảo anh ta yên lặng.
Ở bên cạnh, Tạ Uyển Doanh đương nhiên không thể nào trả lời câu hỏi của giáo sư Chu. Làm sao có thể vừa bán dưa vừa khoe khoang, và thực sự nghĩ rằng lời nói của mình đã giúp giáo sư phẫu thuật thành công. Giáo sư Phó có thể tìm ra xương cá chắc chắn là nhờ năng lực của giáo sư, không phải nhờ cô. Đối với những gì cô nói là muốn làm hết sức mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy công lao.
Thấy cô không nói, Chu Hội Thương liền nghĩ, hỏi cô một câu khác: “Mấy em tối hôm qua tại sao lại gọi điện cho anh ta? Mà không gọi cho giáo sư Nhậm, giáo sư Đàm?”
Tào Dũng nhíu mày, liếc nhìn người bạn học cũ: Đừng làm khó tiểu học muội của tôi.
Biết rồi biết rời, lẽ nào cậu không muốn biết câu trả lời sao? Chu Hội Thương nhìn lại anh.
Đối với câu hòi này, Liễu Tịnh Vân và Hà Hương Du nghĩ: Không cần hỏi nữa đi, bởi vì đàn anh Tào đã chở tiểu học muội đi rồi.
“Bởi vì đàn anh Tào là người tốt nhất, dễ nói chuyện nhất.” Giọng Tạ Uyển Doanh rất thành khẩn rất chân thật. Chình là muốn gọi điện thoại cho đàn anh Tào, không giống như gọi cho giáo sư Nhậm và giáo sư Đàm đều sẽ bị mắng.
Nghe thấy câu trả lời này của cô, Chu Hội Thương rất hài lòng, đi ra ngoài và cười thật lớn.
Tào Dũng trợn mắt nhìn bóng lưn hắn, nghĩ rằng tối qua nên để cho tên người máy kia đạp hắn xuống.
Tiểu học muội cho rằng đàn anh Tào dễ nói chuyện, là bởi vì đó là tiểu học muội. Không biết rằng khi nào tiểu học muội mới hiểu thông suốt được? Hoàng Chí Lỗi đỡ kính nghĩ.