Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 439 - Chương 439 - Kết Quả Giải Phẫu

Chương 439 - Kết quả giải phẫu
Chương 439 - Kết quả giải phẫu

Không ngờ, cô vừa quay đầu lén nhìn một cái liền bị giáo sư Đàm phát hiện.

Đàm Khắc Lâm nhấc khoé mắt liếc nhìn cô một cái.

Cô thu vào ánh mắt của giáo sư. Có thể là muốn tiếp tục phê sổ ghi của cô. Tạ Uyển Doanh đành từ bỏ và rời đi, trong áo blouse trắng của cô đã thủ sẵn một quyển sổ ghi chép mới.

Cô cắm đầu đi thẳng, thực sự không tưởng tượng được giáo sư Đàm sẽ chấm sổ của cô như thế nào. Bài của cô không giống với phác thảo báo cáo của giáo sư và lãnh đạo, vô cùng lộn xộn, nếu cô không đứng ra giải thích e rằng không ai hiểu được cô viết gì.

Trong văn phòng, những giáo sư khác cũng đã xem qua sổ ghi của cô. Nhất là Tôn Ngọc Ba, lần đầu tiên cầm quyển vở của cô mở ra xem đã không khỏi giật mình, quá rối rắm. Ngoại trừ mấy hình vẽ giải phẫu cẩn thận mà nếu nhìn kĩ thì cũng thấy rối như tơ, thì xung quanh là một đống ký hiệu kì quái khó hiểu chắc chính cô nhìn cũng không biết là mình viết gì.

Vấn đề ở chỗ, cô sinh viên này ăn mặc sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, ngày thường làm việc rất nghiêm chỉnh mà vở ghi chép lại cẩu thả như thế này.

Một nghi vấn khác là tại sao Đàm Khắc Lâm lại muốn kiểm tra vở ghi của cô.

Lưu Trình Nhiên và Thi Húc gom hết can đảm, nhân lúc Đàm Khắc Lâm quay lưng đi đã lật quyển vở ra ngó một chút. Nhìn thấy rất nhiều vòng tròn được vẽ bằng bút đỏ bên trong, họ tự hỏi: Giáo sư đã sửa cho cô chưa?

Ở phòng giải phẫu, Tạ Uyển Doanh thay áo và rửa tay, lúc đi ra cô va phải bác sĩ Giang ở bên ngoài, cô kêu lên một tiếng: “Giáo sư Giang.”

“Đi.” Bác sĩ Giang đưa tay về phía cô, hỏi: “Em đã biết chuyện gì chưa?”

Tạ Uyển Doanh hỏi thăm tình hình chị y tá: “Kết quả giải phẫu của chị Xảo Văn thế nào rồi ạ?”

“Hình như cuối tuần đã xảy ra chuyện, không ai nói cho các em biết sao?” Bác sĩ Giang hỏi.

Xem ra tiếng xấu của cô và hai đàn chị đã truyền đi khắp bệnh viện rồi. Tạ Uyển Doanh muốn chui xuống đất trốn luôn cho rồi.

“Lần trước thầy đã dặn em rồi, chuyện em nhiệt tình tham gia tình nguyện là tốt. Nhưng phải chú ý bảo vệ sức khoẻ của mình.” Là một tiền bối, bác sĩ Giang nhắc nhở cô phải cẩn thận an toàn.

“Vâng, thưa giáo sư Giang.” Tạ Uyển Doanh vâng dạ.

Nói là thế, nhưng bác sĩ Giang thừa biết cái tính ương bướng của cô, đảm bảo 80% lần sau lại không chú ý tới chính mình, chỉ có thể đợi tới lúc chính cô nằm trên giường bệnh thì mới sáng mắt ra được. Thế là anh dứt khoát chuyển chủ đề nói chuyện với cô: “Kết quả giải phẫu của y tá Xảo Văn khoa chúng ta hôm qua đã làm xong rồi, là bị u nang, so với phán đoán của em không khác biệt mấy. Bên trong đã vôi hoá thành sỏi. Nhưng may mắn là phát hiện sớm, có thể xử lí dứt điểm. Nếu để lâu trong tương lai có thể bị ung thư, lúc đó đã quá muộn. Cô ấy rất biết ơn em.”

“Không có gì ạ.” Tạ Uyển Doanh nói.

“Không cần cảm tạ, có phải em muốn nói đây vốn là công việc của bác sĩ đúng không?” Bác sĩ Giang vỗ vai cô: “Thật ra, thi thoảng nhận được lời cảm ơn của bệnh nhân thì cũng ý nghĩa lắm.”

Người thì muốn hết lòng cảm ơn, kẻ thì chăm chăm kháng cự, giống như đang xa lánh người ta, như vậy sẽ khiến cho bệnh nhân cảm thấy khó chịu.

Câu nói của tiền bối trong nghề khiến Tạ Uyển Doanh phải ngẫm nghĩ.

Sau đó cô và bác sĩ Giang ai đi đường của người nấy.

Khi vào phòng phẫu thuật, cô thấy đàn chị đang gây mê cho bệnh nhân.

Bệnh nhân cần kết hợp gây tê tuỷ sống ngoài màng cứng và gây mê toàn thân.

Liễu Tịnh Vân ngày một thuần thục, rất nhanh đã gây tê tuỷ sống và đặt ống gây tê cho bệnh nhân thành công.

La Yến Phân cùng Lý Văn Hào và Trương Ngọc Cường đi vào phòng phẫu thuật, hỏi Tạ Uyển Doanh liệu cô có cần giúp đỡ gì không.

Bình Luận (0)
Comment