Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 461 - Chương 461 - Đàn Anh Tào Quả Nhiên Lợi Hại

Chương 461 - Đàn anh Tào quả nhiên lợi hại
Chương 461 - Đàn anh Tào quả nhiên lợi hại

Không mất nhiều thời gian, anh phát hiện ra đứa trẻ do tiểu học muội mang đến rất bất thường.

Ánh mắt nhỏ nhắn của Tiểu Nhã Trí nhìn vào túi quần của anh trai trước mặt mình. Thay vì nhìn vào khuôn mặt đẹp trai như những đứa trẻ khác.

“Có ai đã chơi một trò chơi tương tự với cô bé không? Lấy kẹo hoặc thứ gì đó trong túi của cô bé như ảo thuật và cô bé xem.” Hoàng Chí Lỗi phân tích hành vi của đứa trẻ và nói: “Người ta ước tính rằng loại hành động này bắt đầu khi cô bé còn rất nhỏ. Cô bé đã thể hiện nó trước mặt, hình thành phản xạ có điều kiện từ khi còn nhỏ. Các bạn xem mặt cô bé trông rất thích thú.”

Tiền bối là một bác sĩ giải phẫu thần kinh, rất nhanh anh ấy đã phát hiện ra nguyên nhân hành vi khác thường của đứa nhỏ. Tạ Uyển Doanh ngưỡng mộ hỏi: "Tiền bối, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Từ hai đến sáu tuổi, anh đoán chừng rằng cô bé này bây giờ chỉ khoảng sáu tuổi, não bộ của bé đang tập kết nối với thế giới bên ngoài. Có thể được thực hiện một số biện pháp chữa trị một cách thích hợp. Nhưng cũng đừng quá lo lắng. Não bộ của con người, ngay cả khi chín mươi tuổi nhưng thần kinh vẫn đang phát triển. Một ngày nào đó cô bé sẽ hiểu ra và khám phá nó.”

Tiền bối Hoàng cũng rất lạc quan lạc quan như đàn anh Tào.

"Sao em lại ở đây?" Hoàng Chí Lỗi hỏi tiểu học muội hôm nay có gì khác thường không, trước kia tiểu học muội quá bận cho nên căn bản không có thời gian nhìn bọn họ dù chỉ một chút. "Họ để cho em đưa bọn trẻ đi ư?"

“Các giáo sư có một số việc trong phòng bệnh nên xuống muộn một chút.” Tạ Uyển Doanh đáp.

"À." Hoàng Chí Lỗi đột nhiên thở dài một tiếng, dứt khoát dẫn tiểu học muội cùng đi xem bệnh nhân của đàn anh Tào.

Bé trai tám tuổi thuộc diện phẫu thuật não được đẩy vào phòng mổ, bác sĩ gây mê hồi sức đang chuẩn bị gây mê. Khuôn mặt cậu bé rụt rè và bất lực, nhưng đôi mắt nhỏ đầy vẻ sợ hãi.

Hoàng Chí Lỗi đi tới, lấy ngón tay lau mặt cho cậu bé: "Anh nói với em nhé, sẽ rất nhanh thôi, đừng khóc nhé. Con trai phải mạnh mẽ lên."

Đôi mắt của cậu bé nhìn vào tiểu Nhã Trí đang ở phía sau.

Có một đứa trẻ nhỏ hơn cậu bé ở đây nhưng lại không khóc, trong lòng đột nhiên có cảm giác an toàn hơn, không lâu sau hít phải thuốc mê liền ngủ thiếp đi.

Có một người khác chuẩn bị bước vào cửa phòng phẫu thuật.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tạ Uyển Doanh và Tiểu Nhã Trí quay đầu nhìn lại.

Tào Dũng đi nhẹ nhàng đi vào khẽ chớp đôi mắt đẹp trai: Trông có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tiểu học muội.

Bình thường đều là ở trong phòng phẫu thuật làm phẫu thuật, nhưng mỗi người bận rộn chú tâm vào công việc của mình nên không thường xuyên nhìn thấy nhau.

Khi người chú mới đến, tiểu Nhã Trí bước tới, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra và kéo kéo túi quần của người chú.

"Nhã Trí em..."Tạ Uyển Doanh lắp bắp sửng sốt, tự hỏi sao đứa trẻ này lại chạy tới kéo túi quần của tiền bối Tào.

Tiểu Nhã Trí Kéo kéo túi quần của người chú, ngẩng đầu nhỏ lên và nhìn chú bác sĩ.

Người chú này cùng người chú kia không giống nhau, một chút bộ dạng tức giận cũng không có, làm cho cô bé càng thêm tò mò, bàn tay nhỏ bé không ngừng kéo kéo.

Tào Dũng cười tủm tỉm nhìn đứa nhỏ, không có vẻ tức giận. Cúi xuống, giọng điệu ôn hòa hỏi đứa trẻ: "Sao, có phải phát hiện túi quần của chú vừa rồi hình như sắp rơi ra thứ gì đó không? Con có phải vừa mới lôi ra thứ đồ gì tốt đúng không?"

Wow, tiền bối Tào thật lợi hại, như vậy mà cũng nhìn là ra cái gì? Tạ Uyển Doanh trong lòng ngạc nhiên.

Tiểu Nhã Trí chớp chớp mắt với chú bác sĩ.

"Con kéo cái gì vậy, nói cho chú biết được không." Tay Tào Dũng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang kéo túi quần của mình.

Rõ ràng, anh đã quen với động tác này và có cảm giác an toàn, đó rõ ràng là kinh nghiệm của một chuyên gia kỹ thuật. Cái miệng nhỏ nhắn của Nhã Trí mở ra, cái miệng nhỏ nhắn vốn ít nói nhưng nay lại phát ra một tiếng nói với chú bác sĩ: "Phong bì."

Đứa trẻ này quả thực biết phong bì, có thể thấy được nó không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện gì cả.

Bình Luận (0)
Comment