Người phục vụ nói: “Tào tiên sinh đã thanh toán hóa đơn trước rồi ạ.”
Không đúng lắm. Người mời khách là cô chứ. Cô gấp gáp chạy đuổi theo một đường đến trước mặt đàn anh: “Đàn anh Tào, tiền cơm là em…”
“Không cần đâu. Nhà hàng này anh quẹt thẻ nhanh lắm.” Tào Dũng nói, mở cửa xe cho cô: “Lên xe nào.”
Nhìn quanh bốn phía, không thể cản trở giao thông, Tạ Uyển Doanh không còn cách nào khác đành phải lên xe tiếp tục tranh luận về vấn đề đêm nay ai mời.
“Đàn anh, anh không thể nói sẽ không tính tiền em chứ. Em mời anh ăn cơm, không phải anh mà.”
Tiểu học muội tính tình thẳng thắn, không để cô trả tiền mời anh ăn thì không cảm thấy không vui.
Tào Dũng dùng hai tay nắm chặt vô lăng, khóe miệng nhếch lên hết mức.
“Đàn anh Tào!” Tạ Uyển Doanh thực sự lo lắng.
“Doanh Doanh, em phải biết rằng trong Hiệp hội Y khoa Quốc gia của chúng ta, không có đàn em nào mời đàn anh đi ăn tối cả, chỉ có đàn anh mời đàn em đi ăn tối thôi. Nếu không thì gọi là mua chuộc rồi.”
A! Tạ Uyển Doanh chết lặng.
“Không tin, em có thể hỏi giáo sư Đàm của em, mời anh ta đi ăn tối xem anh ta có đồng ý hay không?”
Tạ Uyển Doanh liên tục chớp mắt: Xem ra, xem ra chính là cái này ...
Thấy cô cuối cùng cũng không còn tranh cãi về chuyện tiền ăn nữa, Tào Dũng mỉm cười lái xe đến cổng trường đại học.
Đường ống nước bị vỡ vào ban ngày ở trước cổng trường đại học, đội thi công đã đào đường để sửa chữa, rào lại khu vực xung quanh để che khuất tầm nhìn của người đi đường. Mọi người thận trọng đi vòng qua.
Tào Dũng nhìn thấy một lần, không thể để cô xuống xe ở đây. Trời tối đèn đường lại mờ, lỡ cô trượt chân ngã thì làm sao đây.
Dừng xe gần cửa bệnh viện cấp cứu, xuyên qua để vào trường Y.
Muốn cùng đàn anh tạm biệt ở đây, Tạ Uyển Doanh lấy chiếc áo khoác đã giặt trong tiệm giặt là đưa lại cho đàn anh.
“Em đợi đã.” Tào Dũng để cô đừng vội đi, liền lấy ra một cái túi giấy.
“Đây là?”
“Vài cuốn băng cát-xét. Lần trước anh thấy em rất có hứng thú. Mặc khác tìm thấy một vài cuốn sách tiếng Đức ở trong phòng làm việc của anh. Em không phải muốn học sao? Cầm lấy đi.” Tào Dũng nhét túi vào tay cô, không cho giải thích.
Tiểu học muội tặng anh một món quà, anh không thể để tiểu học muội ra về tay không. Khẳng định muốn ngày càng nhiều thứ của anh nằm trong tay tiểu học muội.
Bị đàn anh nhét một túi quà vào trong lòng, Tạ Uyển Doanh hồi lâu mới hồi phục lại bản thân nói: “Cảm ơn anh ạ, em xem sách và nghe băng xong sẽ trả lại ạ.”
“Em xem và nghe từ từ thôi.” Tào Dũng nói, bản thân có lòng tin đợi tiểu học muội hiểu hết. Hôm nay, tiểu học muội tặng quà cho anh, quả là một tiến bộ lớn.
Tạ Uyển Doanh định mở cửa xe, nhưng đột nhiên bị đàn anh kéo cánh tay, cô không nhịn được quay lại đối mặt với đàn anh của mình.
Đôi mắt Tào Dũng nhìn con đường phía trước, ánh mắt ngưng trọng: phía trước xe cứu thương phi nhanh còi đèn nhấp nháy inh ỏi đi về phía bệnh viện gấp, chiếc xe khuất dần trong bóng tối, hầu như bỏ qua người đi đường.
Khi phía trước không có xe, tay anh mới từ từ buông cánh tay cô ra dặn dò: “Đi đường phải chú ý xe cộ.”
“Vâng ạ, đàn anh.” Tạ Uyển Doanh gật đầu lia lịa.
Anh là bác sĩ nên rất cẩn thận trong chuyện này, vì nếu là bác sĩ phẫu thuật, nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân bị tai nạn xe rất đáng thương, khiến cho bác sĩ đau lòng.
Nhìn thấy tiểu học muội bước xuống xe, Tào Dũng đang nghĩ đến chuyện phong bì, anh không nhắc đến, nhưng tiểu học muội đã quên mất chuyện đó rồi.
Nó có nghĩa là sự phỏng đoán của họ hoàn toàn không xảy ra.
“Đàn anh, tạm biệt nha.” Tạ Uyển Doanh chào tạm biệt đàn anh trên xe, rồi rời đi.
Không vội vàng lái xe, ánh mắt Tào Dũng dõi theo bóng dáng cô cho đến khi khuất vào góc ngã tư, rồi anh mới quay xe rời đi.